Phong Chi Danh nhất quyết không đi, Bắc Đường Du chỉ còn cách đến Thi Hương Xã hội một mình cùng với Sài Thất. Trước khi khởi hành, Phong Chi Danh trả lại mặt ngọc bội kỳ lân cho Bắc Đường Du nói: "Cần gì thì cứ bảo Tiểu Thất đưa bạc. Đừng cầm đồ lung tung nữa, mất mặt ta chết đi được!"
Bắc Đường Du đón lấy mảnh ngọc bội cười ấm áp xen lẫn cảm kích: "Về sau không cầm nữa. Đây là vật cuối cùng mà mẫu thân lưu lại cho ta, ta nỡ lòng nào mà đem cầm đến lần thứ hai? Đa tạ quốc sư!"
Bắc Đường Du đeo lại ngọc bội lên cổ. Phong Chi Danh không biết phải nói gì. Nếu nói đừng khách sáo thì lại không hợp với tính y, thế nên y cứ vậy mà bỏ đi ngang.
Dọc đường đến Thi Hương Xã hội, tâm tình của Bắc Đường Du rất tốt. Hắn hỏi vọng ra chỗ Sài Thất: "Tiểu Thất, ngoài đám độc vật và cương thi ra, ngươi biết quốc sư còn thích gì khác không?"
Sài Thất vừa đánh xe vừa đáp: "Còn a, quốc sư rất thích nghe hát, đặc biệt là mấy khúc bi thương."
Bắc Đường Du nhớ lại có lần thấy Phong Chi Danh bước ra từ Túy Mãn Phường nên hỏi tiếp: "Thường nghe ở Túy Mãn Phường sao?"
"Đúng vậy. Quốc sư hay đi cùng với Túc vương và Bạc vương. Ở Túy Mãn Phường có vài cô nương đàn hay mà hát cũng giỏi nữa, nhưng phu nhân có thể yên tâm, phường hát không giống với kỹ viện. Các cô nương ở đó chỉ bán giọng hát thôi, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-the-cua-quoc-su/2546466/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.