Tạ Ứng Long nói vô cùng mệt mỏi nản lòng, Lưu Vân nghe xong trong lòng run sợ, cậu cầm lấy tay Tạ Ứng Long đang để trước cửa, hai tay này không chỉ chắn trước cửa, mà còn ngắn cậu ở bên ngoài tim anh, anh nhưng lại bảo cậu đi tìm người khác.
“Buông tay, Lưu Vân, chúng ta dừng ở đây.” Anh có ý muốn thoát khỏi cậu.
“Không, không, cả đời cũng không buông!”
Lưu Vân trong mắt đầy nước mắt, cậu nhanh nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tạ Ứng Long, nếu không có Tạ Ứng Long bên người, cậu không tin người luôn lãnh đạm như cậu, sẽ có mãnh liệt nhiệt tình như vậy, cậu rốt cuộc tìm sẽ không thấy người có thể làm cậu yêu mãnh liệt như vậy.
Chính là yêu, nên cậu mới hận Tạ Ứng Long chẳng quan tâm cậu, chính là tâm tâm niệm niệm nhớ, mới khiến cho cậu cùng Tạ Ứng Long gặp lại mà dây dưa.
“Lưu Vân, không có khả năng, tôi mệt mỏi, buông đi.”
Tâm cậu trùn xuống, nước mắt theo hai má chảy xuống, cậu không biết phải làm như thế nào, chỉ biết là cậu không thể buông tay Tạ Ứng Long lúc này, buông ra lần nữa, Tạ Ứng Long cùng cậu không bao giờ xuất hiện bên nhau nữa, lần này anh nhất định sẽ quay đầu rời xa cậu, không bao giờ trở lại nữa.
“Không cần, Long ca ca, thực xin lỗi, em là kẻ khốn kiếp, những lời khó nghe ngày đó không phải là thật lòng. Anh không biết anh ở trên giường đáp lại em, em có bao nhiêu vui vẻ, biết nơi anh ở, cho tới bây giờ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-than-ac-tac-quai-he-liet-bo-7-phuc-cuu-tinh-nhan/13169/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.