Những lời đó rõ ràng là những lời ác ý vô vị, nhưng ngay tại giờ khắc này, Lưu Vân nhìn anh lộ ra nụ cười sáng lạn một chút cũng không có gì lạ thường, nụ cười kia so với mây đen tản ra khi mặt trời lên càng thêm chói mắt.
Thoáng chốc những suy nghĩ trong đầu anh, toàn bộ đều hóa thành bơ ngọt, mềm mại trên mặt bánh ngọt, khoang miệng của anh lập tức bị hôn, ẩm ướt, đầu lưỡi Lưu Vân lần nữa đùa giỡn đầu lưỡi anh, không ngừng lướt qua răng anh, hơn nữa buộc anh nuốt xuống hương vị độc đáo của cậu.
Anh không biết mình bị quăng lên trên giường từ lúc nào. Áo sơmi bị Lưu Vân cởi, cậu vừa cắn điểm đỏ trước ngực anh, mặt khác vừa lấy tay thô lỗ xoa nắn.
Không ôn nhu, không săn sóc, cái gì đều không có, chỉ có sự cuồng bạo, làm cho anh cảm thấy được thân thể của chính mình giống như bị xé rách mở ra.
“Nơi này nhũ đầu siêu mẫn cảm của anh, mỗi lần tôi hút, bên trong sẽ co rút lại ép chặt tôi.”
Anh tựu như nhảy vào một giấc mơ phi lý, anh rõ ràng biết đối phương đang làm một chuyện hết sức vô lý với anh, nhưng là thân thể cùng với lý trí anh đều hóa thành bơ mềm, khiến cho anh căn bản đề không ra khí lực chống cự.
Anh giống như bị hạ thuốc?
Không, không có khả năng! Anh đến sớm hơn Lưu Vân, ngay cả nước trên bàn anh cũng chưa uống qua, nhưng là vì sao phản ứng của anh lại khác thường như vậy?
Chỉ cần Lưu Vân cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-than-ac-tac-quai-he-liet-bo-7-phuc-cuu-tinh-nhan/13164/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.