"Hãn thiếu, Hiên Nghị không ổn rồi."
"Nói đi!" Vương Hãn nhẹ nhàng đút thức ăn cho Tử Thụ. Cuối cùng thì, sự chờ đợi của anh cũng không uổng phí.
"Hiên Nghị.... bị mất máu rất nhiều.... e là... không qua khỏi."
Vương Hãn vẫn như cũ, khuôn mặt không đổi một chút sắc. Anh chỉ chăm chú bón cháo cho người kia.
"Các người... các người dám nói không ổn... Nói lại cho tôi nghe xem... Không được? Vậy tôi nuôi đám phế vật như các người làm gì?! Cút!!! Cút hết đi!!!...khụ khụ..." Tử Thụ vừa mới tỉnh dậy gào lên. Đôi mắt chưa thôi mệt mỏi thì đã hằn lên tia tức giận.
"Ra ngoài!" Vương Hãn buông một câu sắc mặt không thay đổi khiến Tử Thụ như muốn nổ đom đóm.
"Vâng"
"Anh! Hỗn đản! Tên khốn nhà anh. Con mẹ nó. Anh cút! Cút đi cho tôi! Cút!!!!"
"Xoảng" Chén cháo bị quăng đi không thương tiếc.
Mắt Tử Thụ trừng lớn.
Vương Hãn đứng dậy, khuôn mặt nổi đầy gân xanh. Anh đang vô cùng tức giận. Bàn tay nắm chặt lại cố gắng kìm nén cơn tức.
"Em... Được... Một Hiên Nghị thôi chứ gì... Tôi cứu sống nó... Em ở đây mà nghỉ ngơi đi... Nếu như em trái lời tôi... Xen vào những chuyện như này thì đừng trách. Không những Hiên Nghị mà Mộc Tinh Thần thậm chí là em cũng đừng hòng tôi bỏ qua." Nói rồi Vương Hãn phất áo bỏ đi.
"Cút! Cút đi! Cút hết đi!!!!" Tử Thụ quăng gối khắp nơi, bàn tay nắm chặt lấy gra giường. Mồ hôi chảy dài trên gò má, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-quy-mau-lanh-biet-yeu/2752814/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.