Hoắc Phỉ cùng vài ám vệ men theo con đường đá đi sang phía anh. Nhìn thấy anh bất tỉnh, tim họ như ngừng đập, chỉ dám đứng sang một bên nhường đường cho Hoắc Phỉ tiến đến kiểm tra thân thể của anh.
Hoắc Phỉ lần lượt kiểm tra đến khi chắc chắn rằng anh và cô vẫn còn sống. Anh lần lượt chỉ dẫn cho đội ám vệ đưa thân thể hai người về. Đi được vài bước, anh liền dừng lại quay đầu nhìn Xiên Bạch đang nằm trên phiến đá.
"Cô không định quay về sao?"
Nghe có tiếng nói, cô cũng chẳng buồn quay đầu lại. Gì chứ, cứu được người còn không mau quay về, lại ở đây lo chuyện thiên hạ.
"Không" Cô lạnh lùng trả lời.
Nghe xong câu trả lời, anh chần chừ một lúc rồi nói:
"Bảo trọng!" Bỏ lại một câu, anh cất bước đi tiếp.
Mình có lòng hỏi như vậy, nếu không có việc gì thì tốt rồi. Dù sao đó cũng là người đã phi thân xuống cứu chủ nhân, anh không thể không quan tâm một chút. Nhưng mà, lòng anh lại nỗi lên một cỗ tức giận, cô gái kia sao mà lạnh lùng quá. Giống như là... Phi Tình lúc nhỏ vậy! Cứ tưởng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả, nhưng ẩn giấu bên trong lại không hề như vậy.
Được thôi, không quan tâm nữa! Anh tự biết mình thừa thải mà!
Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất, cô khó khăn ngồi dậy. Cũng may, không bị phát hiện. Lúc nãy rơi xuống sông, quần áo thấm nước, vết máu dưới thân cũng loang ra nhiều hơn. Chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-quy-mau-lanh-biet-yeu/2752797/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.