Hôm nay đối với Băng Tâm là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất từ lúc cô bị thương cho đến nay. Tuy thời gian dưỡng thương khá thoải mái không bị những việc linh tinh ảnh hưởng hơn nữa ngày nào cũng được Bùi Quân chăm sóc khiến Tâm ấm áp nhưng cô vẫn cảm thấy buồn chán.
Sau bao ngày cuối cùng vết thương đó lành hẳn khiến cô rốt cuộc cũng có thể tự do hoạt động không chịu sự chăm sóc hơi thái quá của ông anh trai kia hơn nữa đây cũng là ngày mà kế hoạch của cô cùng Quân chính thức bắt đầu được thực hiện.
"Em đúng là đáng yêu chút nào, vết thương vừa mới khỏi đã vội vàng rời đi rồi." Bùi Quân bỏ đi khuôn mặt lạnh lùng hàng ngày thở dài bày ra khuôn mặt ai oán trêu đùa Tâm đang đang từ trên lầu cầm chìa khóa xe xoay tròn quanh đầu ngón tay. Giọng điệu ai oán thực sự rất giống một oán phụ khiến cho lão quản gia đứng ở gần đó đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng co rút kịch liệt.
Cô gái kia không hiểu vì sao có thể khiến núi băng ngàn năm là vị tướng quân Diệp Quân cao cao tại thượng kia nở nụ cười hiếm hoi thực sự đã làm ông được mở rộng tầm mắt rồi. Giờ lại nhìn thấy cảnh tượng vị tướng quân kia không để ý hình tượng mà bày ra bộ mặt oán phụ kia thực sự là....
"Đừng bày ra bộ mặt đó với em thực sự là rất buồn nôn đó." Lãnh Băng Tâm nhàn nhã đi qua, trực tiếp quăng ánh mắt xem thường nhìn mặt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-quy-khat-mau/2102276/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.