Nhìn vết thương trên tay Băng Tâm mà người đàn ông cảm thấy trái tim mình bị người ta đâm chém vạn lần. Cũng đã lâu lắm rồi không ai có thể khiến tiểu bảo bối của anh anh bị thương, đợi anh tìm ra kẻ đó nhất định phải băm vằm chúng thành nghìn mảnh. 
 Lòng đau như cắt anh không nhịn được mà trách móc vài câu nhưng động tác trên tay vẫn vô cùng ôn nhu, dường như chỉ sợ động tác của mình có thể cho cô gái trước mặt bị đau. 
Băng bó, lau xong vết máu trên tay Tâm vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười bình thản như không có gì của cô người đàn ông chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh biết cô chính là như vậy, giống như đã mất đi dây thần kinh cảm giác, dù có đau đớn thế nào trên khuôn mặt vẫn là biểu cảm vô cùng thoải mái như không có chuyện gì xảy ra. 
 Lại nghĩ đến vết thương trên tay cô, anh không khỏi nhíu mày nhìn nó, rốt cuộc là kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy? 
 "Quân, làm gì mà cau có như vậy? Hay là không thích em ở đây, vậy thì em đi chỗ khác." Nhìn biểu hiện lo lắng, tức giận của người trước mặt Tâm không nhịn được mà trêu chọc, giả vờ làm động tác đứng lên. 
Người đàn ông này không ai khác chính là Bùi Quân, anh họ của Băng Tâm cũng là người họ Bùi duy nhất còn sống sót năm đó. Hiện tại anh đang sống dưới một thân phận khác với cái tên không xa lạ gì trong giới quân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-quy-khat-mau/2102274/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.