"Con trai, con tự giải thích với mẹ con nha, mẹ phải về đây." Sau khi đỗ xe trước cửa nhà Thiên Thiên, Băng Tâm cười dịu dàng xoa đầu Chính Thần.
"Mẹ, hay là con qua nhà mẹ ngủ." Chính Thần cười nịnh nọt, giờ mà về không bị mẹ yêu cho một trận mới là lạ.
"Mẹ rất thông cảm với con, nhưng mà đã là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm về việc mình làm con ạ." Băng Tâm nghiêm túc giáo huấn con trai
"Mẹ à con vẫn là đứa trẻ 5 tuổi." Đôi mắt trẻ con long lanh nhìn vào Tâm như đang cầu cứu vậy
"Mẹ biết là con có cách mà." Tâm xem thường ánh mắt kia tươi cười mà nói, với sự thông minh của Chính Thần mà không có cách mới lạ.
"Hay mẹ vào cùng con." Trong mắt Chính Thần lộ ra tia giảo hoạt
"Con yêu tự bảo trọng đi, mẹ còn phải làm việc cho người ta nữa, vừa rồi con cũng thấy mà." Băng Tâm nhún vai, tuy Chính Thần là tiểu thiên tài nhưng cũng không thể đấu lại cô được
"Thôi được rồi, con sẽ vì nghĩa diệt thân. Nếu con mà có mệnh hệ nào mẹ nhớ phải tự bảo trọng đấy nhé." Khuôn mặt nhỏ bé của tiểu Chính Thần tràn đầy bi thương bước xuống xe.
"Ha ha ha, tên nhóc con này đúng là nhiều trò mẹ con thương con như vậy chắc chắn con sẽ bình an thôi." Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cháu trai đi vào nhà, Băng Tâm cười đến vui vẻ. Không biết đã bao lâu rồi cô mới cười thật tâm như vậy.
"Bây giờ phải đi đòi nợ thôi." Cười xong Băng Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-quy-khat-mau/1555/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.