Trên sân thượng, trong một căn nhà kho cũ kĩ.
-Mấy người làm gì tôi, thả tôi ra.
Ngọc Nhi cố gắng chạy, nhưng không thành.
-Ngọc Nhi sao lại yếu đuối thế, không phải lúc trước mày còn làm cho chị đại sống dở chép dở sao. Chẳng lẽ Ngọc Nhi trước kia là Ngọc Hân sao.
Ngọc Trang nói với giọng đầy chanh chua.
-Chắc chắn là vậy rồi, trước khi mất tích là một đưa hèn nhát khi trở lại trở thành một người hoàn toàn khác.
Một nhỏ khác nói.
-Mấy nay không có mày tay chân tao nó cứng hết cả rồi, hay là mày làm cho tao giãn gân giãn cốt một xíu nhá. Há há há há.
Ngọc Trang phá lên cười, rồi vẫy tay ra hiệu cho bọn kia lên đánh Ngọc Nhi tới tấp.
-A,,,thả ra,,,tránh ra hết đi.
Ngọc Nhi la hét trong vô vọng.
***
"-A đạ quá,,, huhu thả ra,,, các người tránh ra..."
-Chị.
Ngọc Hân bật người ngồi dậy trên trán còn vươn lại những giọt mồ hôi.
-Sao mình lại mơ thấy chị bị ức hiếp như vậy chứ.
Rồi Ngọc Hân đi lại tủ lấy một bộ đồng phục khác rồi đi vào tolet.
***
Nghĩ rằng Ngọc Nhi đã về rồi nên Ngọc Hân sang phòng gọi cô đi học, khi bước vào trong căn phòng trống không, Ngọc Nhi chưa về làm Nó lo lắng hơn. Chạy ngay ra phòng khách gọi lớn.
-TẤT CẢ TẬP TRUNG RA ĐÂY HẾT CHO TÔI.
Tất cả mọi người từ trong phòng giật bắng người chạy như bay ra phòng khách chỉ sau 5s.
-Chuyện gì vậy Hân Hân.
Nhật Phong thở hổn hển.
-Chị đâu.
-Ngọc Nhi chưa về sao.
Phú Long hỏi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-quy-hoc-duong/770919/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.