Từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc một bộ đồ đen tướng tá cao lớn, đi vòng ra sau mở cửa bước xuống tiếp theo là một người đàn ông trung niên tóc đã lóm chốm bạc thần sắc lạnh lùng, đi lại gần chổ ba con Nó.
-Lữ Đồng đây là Ngọc Hân?.
Người đàn ông trung niên cất giọng.
-Dạ đây là Ngọc Hân thưa cha.
Ba lễ phép.
-Ngọc Hân, cháu đến ở với ông nhé.
Ông khòm xuống mỉm cười với Nó.
-Thế con có được về nhà không ông?.
-Tất nhiên là được rồi. Vậy chúng ta đi nhé.
-Dạ, ba ơi con đi nha.
Vẫy tay tạm biệt.
-Không Ngọc Hân con đừng đi.
Mẹ từ trong nhà chạy ra hốt hoảng nước mắt đầm đìa.
-Em em đừng vậy, cho con đi sau này sẽ tốt cho con rất nhiều.
Ba ân cần.
-Em biết là sẽ tốt cho con, nhưng anh biết trong Hắc Long đáng sợ thế nào không....con bé còn quá nhỏ...hức hức.
Mẹ khóc nất.
-Anh cũng biết thế, bây giờ cho con tập quen trước sau này còn những chuyện khác còn đáng sợ hơn. Giờ vào nhà thôi.
Ba dìu mẹ Nó vào nhà.
.....................................
Trên xe không khí im lặng nặng nề. Nó ngồi ngay ngắn trong xe im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tiếng sau xe dừng lại ở một có cung điện (toà nhà chính Hắc Long) lối kiến trúc cổ kính ma mị làm người ta liên tưởng đến một thứ gì đó kinh dị bên trong.
Xuống xe Ngọc Hân dáo dác nhìn xung quanh có rất nhiều người đứng canh gát bên ngoài. Ông dẫn Nó vào sảnh, có rất nhiều người ở đó hầu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-quy-hoc-duong/770912/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.