Đêm dài yên tĩnh, Lý Minh Kỳ ngồi một mình ngắm trăng, một trận gió thổi tới, ngoài cửa sổ bay vào một người, Lý Minh Kỳ không cần nhìn cũngbiết là ai, hờ hững uống một hớp trà, lạnh nhạt hỏi: “Lần sau có thể vào từ cửa lớn không?”
”Cai ngục nhà nàng không ở nhà ư?” Người tới toàn thân đỏ thẫm, mắt hoađào liếc trái ngó phải, sau khi xác định không có nguy hiểm mới dám thảlỏng cảnh giác.
Lý Minh Kỳ nhoẻn miệng cười, “Ngươi hình dung thực chính xác, yên tâm, chàng vào thành làm việc, ngày mai mới về.”
”Ai nói ta sợ hắn chứ?”
Lý Minh Kỳ buồn cười, “Không ai nói ngươi sợ chàng cả, nếu đã đến rồi, ngồi xuống đây đi, uống với ta hai chén nhé?”
”Giai nhân đã mời, Nhã Tụng đương nhiên tuân lệnh.” Phong Nhã Tụng toànthân áo đỏ ngồi xuống đối diện nàng, nâng bình rót rượu, mùi rượu xôngvào mũi, chỉ ngửi đã khiến người ta say mê, khen ngợi: “Rượu ngon, nhắctới Bắc Minh sơn trang, điều hấp dẫn ta nhất, đương nhiên là mỹ nhân vàrượu ngon.”
”Ngon thì uống nhiều một chút, là do chị dâu ngươi tự ủ, rượu như thếđương nhiên không tầm thường.” Lý Minh Kỳ cười liếc mắt xem xét hắn,“Thiển Ảnh biết ngươi đến chỗ này của ta không?”
”Ta đi đâu sao phải báo với ca ấy?” Giọng điệu Phong Nhã Tụng rất phảnđối, “Kỳ Kỳ, hiếm khi ta và nàng mới ngồi một mình, nàng có thể đừng làm cụt hứng vậy không?”
Lý Minh Kỳ ngước mắt nhìn từ đầu đến chân hắn, chậc chậc hai tiếng, “Chỉ nhìn mớ quần áo trên người ngươi đã đủ mất hứng rồi, Tụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564873/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.