Lý Minh Kỳ thân nhẹ như gió, thân pháp phù du đã dùng đến cựchạn, ánh mắt vàng sáng càng sẫm tối, kiếm khí quét ngang, máu như hoa đỏ nhuộm ướt mái tóc đen của nàng, vọt người định đánh về phía Trọng TamLâu, lại có người cản bước.
Lý Minh Kỳ chăm chú nhìn lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ánh sánglạnh, cất lời lạnh băng: “Biểu ca, là huynh ư.” Roi xé gió vừa lướt quatai, nàng đã cảm thấy có một hơi thở quen thuộc, không ngờ thật sự đúnglà gã ta.
”Minh Kỳ, ta không thể để muội bước qua.” Sắc mặt Trương Tử Tuấn u ám,tay trái cầm kiếm, tay phải giữ roi, hai tay nổi gân xanh. Biểu muộitrước mắt khiến gã cảm thấy xa lạ, xa lạ đến mức khiếp sợ.
”Vì sao?” Không nói đến tình ý trước kia của gã với nàng là thật haygiả, nàng chỉ muốn hỏi gã, cái chết của cha mẹ nàng rốt cuộc có liênquan gì đến gã không?
”Lệnh thầy khó cãi, Minh Kỳ, muội đừng làm khó ta.” Trương Tử Tuấn cất lời khốn khổ, trong lòng cũng cực kỳ rối rắm.
Tay phải Lý Minh Kỳ cầm kiếm, chỉ xéo về phía trước, cười lạnh mộttiếng, “Ta và huynh không cùng đường, huynh đã không chịu nhường bước,thì đừng trách ta không để ý đến tình huynh muội.”
Trương Tử Tuấn đương nhiên biết nàng lợi hại, không dám khinh thường,“Bày trận, không được tổn thương đến tánh mạng nàng, sư phụ muốn nàngsống.”
Đội quân áo xanh nghe theo lời gã, sai đâu đánh đó, trong tay mỗi ngườicầm hai thanh kiếm, ba mươi sáu người phối hợp với nhau vây nàng trongtrận bảy mươi hai thanh kiếm, Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564866/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.