“Chủ nhân, ngài đừng phá hư, ngài còn tỉa nữa, năm nay nó sẽ không thểnở hoa đâu.” Phượng Ngọc nhìn không nổi nữa, chủ nhân đây là đang trảthù sao? Chỉ là sao lại nhè vào cây hoa mà trả thù vậy?
”Sao lại không thể nở hoa, đến mùa hoa nở thì chúng nó sẽ nhiệt liệt nởto, nhánh mọc lung tung, cản đường, ta tỉa như vậy, nhìn sạch sẽ hơn.”
Đây đều là ngụy biện mà, Phượng Nhã với tay cướp lấy cây kéo trong taynàng, ôn tồn khuyên, “Chủ nhân, đừng tức giận, nô tỳ đi nấu nước chongài ngay.” Nếu tiếp tục tỉa, sợ là chỉ còn lại thân cây, ngay cả ánhmặt trời cũng không che được, sao còn gọi là con đường rợp bóng cây?
Phượng Ngọc đứng ở một bên cười, “Chủ nhân, ngài nghe xem... chúng nó đang khóc kìa.”
Lý Minh Kỳ đen mặt, “Ngọc nhi, ngươi ngứa da rồi, đúng không?” Nhấc dòng nước trong hồ lên, lập tức xông đến, “Nha Đầu thối, có bản lĩnh thìngươi đừng chạy.”
Phượng Ngọc cũng không ngu ngốc, sao chịu đứng ngốc cho chủ nhân khi dễ, hai chân dồn lực, trong viện chỉ còn lại cái bóng, đáng tiếc vẫn chạykhông thoát khỏi chủ nhân nhà mình.
Bọt nước như mưa bay đầy trời, cây hoa không khóc, nhưng Ngọc nhi lạikhóc thật, vung vẫy tay chân, không ngừng cầu xin tha thứ, “Ai da, chủnhân tốt, chủ nhân tốt nhất mà, nô tỳ biết sai rồi, hu hu... lạnh lắmđó, chủ nhân, ngài tạm tha cho nô tỳ một lần đi, hu hu.”
”Hừ, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, chạy đâu, hãy xem chiêu.” Lý Minh Kỳbúng ngón tay, nâng lên trên, dòng nước trong hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564846/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.