Lý Minh Chiên mạnh mẽ hít một hơi, mang theo Lý Minh Kỳ chạy thẳng đếnThành Kỳ Sơn, chờ khi hắn ta xác định tạm thời không có nguy hiểm, mớidừng bước, buồn bực ho khan một tiếng.
”Ca ca, ca sao rồi?” Lý Minh Kỳ xoay người đỡ lấy hắn ta, dùng ống tayáo lau vết máu nơi khóe miệng hắn ta, giọng nói không thể khống chế màphát run.
”Đừng lo lắng, nội thương một chút thôi, điều hòa hơi thở một lát là tốt rồi.” Lý Minh Chiên an ủi muội muội một câu, bắt đầu kiểm kê số lượngngười, lần này lên núi bọn họ có 50 người, đều là cao thủ, kết quả thoát ra chỉ còn 21 người, chưa được một nửa, thực lực của Vô Trần cung quả bất phàm, “Tử Tuấn, đệ sao rồi?”
Trương Tử Tuấn lắc đầu, “Đệ không sao, chỉ là... Tất cả mọi người đều bị thương không nhẹ, không thể đánh tiếp nữa.”
Lý Minh Kỳ đỏ vành mắt, “Ca, rốt cuộc mọi người lên núi để làm gì?”
Lý Minh Chiên chăm chú nhìn muội muội, “Kỳ Kỳ, muội nói cho ca ca nghexem, bí quyết Cửu U Phong Linh bị Trầm Ngạn Khanh giấu ở đâu?”
”Quả là thế, ca, Quân Nho không lừa ca, bí quyết thật đã bị Ngạn Khanh thiêu hủy.”
”Minh Kỳ, muội nói láo, gã họ Trầm chưa luyện đến tầng cao nhất sẽ không hủy bí quyết, dù có hủy, nhiều lắm cũng chỉ mấy tầng đầu, chúng ta chỉcần ba quyển sau.” Trương Tử Tuấn cắt đứt lời nàng, “Minh Chiên, huynhđừng hỏi nữa, lòng Minh Kỳ đã nghiên về bên đó, dù biết cũng sẽ khôngnói với huynh.”
Lý Minh Kỳ thở gấp, cắn môi tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564838/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.