Thẩm cung chủ vừa dứt lời, trong viện hắt hiu gió lạnh, Lý Minh Kỳ hắthơi một cái, càng bị ôm chặt hơn. Tuy rằng có điều bất mãn với uy hiếpcủa hắn, tốt xấu cũng không nói ra vào lúc này.
Lại gây khó cho hơn mười người quỳ bên dưới, tự nhiên lại lưu lạc đến mức phải chôn cùng chó luôn ư?
Cung chủ đại nhân, ngài thật không lầm chứ?
Bảo một đám thị vệ tinh anh bọn họ đi tìm một con chó đã hơn cả việc‘dùng dao mổ trâu giết gà’ rồi, sao lại còn khắc nghiệt thêm như thế?
Thống lĩnh không dám phản kháng quyền uy của cung chủ nhà mình, yên lặng chấp nhận xui xẻo. Ánh mắt ai oán, nhủ thầm, phu nhân, ngài đang trảthù sao? Chó cưng của ngài biến mất, đừng nói là do ngài sắp đặt nhé?
”Theo phương hướng mà mọi người thường canh gác, hành động.” Thống Lĩnh Đại Nhân trầm giọng chỉ huy, tay áo vung lên, một đám thị vệ áo đen tỏa ra khắp trời, cực kỳ đồ sộ.
Phong Thiển Ảnh và Tuyết Nữ vừa về đến liền thấy một màn như vậy, cảmthấy kỳ quái, liếc mắt nhìn nhau, cũng chưa hiểu được sao lại náo loạnthế này.
”Các ngươi đang làm gì vậy?” Phong Thiển Ảnh nhanh tay, kéo một người lại.
”Bẩm Nhị gia, cung chủ đánh mất một thứ, bọn nô tày theo lệnh tìm kiếm.” Một Ám Long vệ xui xẻo nào đấy lộ vẻ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, ánhmắt xơ xác tiêu điều, cún con chết tiệt, khi không chạy loạn làm gì,chạy thì cứ chạy, sao lại chạy mất một cách bí ẩn như thế? Thật muốn lột da hầm canh uống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564830/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.