Lý Minh Kỳ trầm ngâm, nhớ tới vị nam tử trung niên ngồi xe lăn kia, nhớtới lời ông ấy nói, nhớ tới thăm dò của ông ấy, một màn này phảng phấttrước mắt, trong ý nghĩ chợt thoáng qua một chữ ‘duyên’.
Ông ấy cho nàng một chữ duyên, duyên thế nào? Duyên thầy trò ư?
”Minh Kỳ, thân thể Thất thúc ta bị thương nặng, chịu khổ nhiều năm, nhiều lắm chỉ còn ba năm dương thọ. Mấy năm nay thúc ấy tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm một người hợp ý để truyền thụ y bát* của mình, đáng tiếc vẫn chưa toại nguyện, cho đến khi gặp ngươi, lòngthúc ấy mới an. Mấy thứ này ngươi nhất định phải nhận lấy, dù muốn chốitừ, cũng mong ngươi tự mình trả lại cho thúc ấy.” Vẻ mặt Tuyết Nữ ảmđạm, không giống như làm bộ. (*vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà nhữngnhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, họcthuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau)
”Tiên sinh nên gọi thế nào?” Nàng có ấn tượng rất sâu với Thất thúctrong miệng Tuyết Nữ, bộ dạng và giọng nói của người nọ, vẫn chưa hềquên.
Tuyết Nữ thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía nàng dịu đi vàiphần, cười nói: “Thất thúc họ Trọng, tên là Thất Lâu, người quen biếtthường gọi là Tiểu Lâu, tựa như việc mọi người gọi ta là Tuyết Nữ.”
”Bức họa này do ông ấy vẽ?” Lý Minh Kỳ buông mi mắt, cảm thấy có nhiều chỗ kỳ quái, nhưng kỳ quái ở đâu, nàng vẫn không rõ lắm.
”Đúng vậy, bức tranh do tự tay tiểu thúc vẽ, ngươi còn gì muốn hỏikhông?” Thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564822/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.