Thẩm đại cung chủ sống hai mươi mấy năm, đây là đầu tiên bị người túm lỗ tai, muốn tức giận? Căn bản không có khả năng, chỉ là có chút cảm giáchuyền diệu, trong lòng còn có chút ấm áp. Trong thiên hạ này e là chỉ có mình nàng có thể muốn làm gì mình thì làm, nếu là những người khác,đừng nói là chạm vào hắn, chỉ liếc hắn nhiều thêm một cái cũng khôngdám.
Trầm Ngạn Khanh cúi đầu tiến sát vào bên tai nàng, trả thù khe khẽ, hámồm ngậm vành tai đầy đặn của nàng, được một tấc lại tiến một thước, cắn thêm một cái, vừa lòng thổi một luồng khí lạnh lên chỗ bị hắn cắn ửnghồng.
Lỗ tai là chỗ mẫn cảm của nàng, bị hắn liếm rồi lại cắn, Lý Minh Kỳ đỏbừng cả cổ, không nhịn được đạp hắn một cước, cảnh cáo: “Chàng có thôiđi không, mau thả thiếp xuống.”
”Cho phép quan lại phóng hỏa, lại không cho dân chúng đốt đèn, Kỳ Kỳ,càng ngày nàng càng bá đạo rồi.” Buông tay là không thể, hai tay tácquái chọc lét khắp người nàng.
Lý Minh Kỳ nghẹn cười, thân mình né tránh qua lại trong ngực hắn, dùnghai mắt ngân ngấn nước trừng hắn, “Họ Trầm kia, chàng nói cho rõ coi, ai bá đạo chứ.”
”Nương tử nói rất đúng, vi phu bá đạo.” Là một đại trượng phu vĩ đại hẳn nên lúc nào cũng phải rộng lượng với tiểu nương tử tùy hứng, cho nên hắn vô cùng thức thời nhận sai, đồng thời cũng bá đạo cho nàng xem.
Lý Minh Kỳ khẽ hô một tiếng, cả người bị hắn ôm ngang, theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn, “Trầm Ngạn Khanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564819/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.