Lý Minh Kỳ giật mình tại chỗ, với tay sờ sờ trước ngực, đáng tiếc khôngchạm được vào Ngọc Phượng đông ấm hạ mát kia. Đúng rồi, ngọc bội đã bịTrầm Ngạn Khanh lấy lại, cất ở đâu, nàng cũng không hỏi rõ.
Chưa từng nghĩ ngọc bội mình đeo hai mươi năm lại là tín vật của quốcmẫu, việc này khiến nàng khó mà tin được. Nàng có rất nhiều nghi vấn tắc nghẽn nơi cửa miệng, muốn nhanh chóng thốt ra, nhưng nên thốt ra thếnào đây?
Mình biết hắn hai đời, nay đã gả làm vợ hắn, cả đứa bé cũng đã có, mànàng lại không hề biết thân phận thật sự của người mình đã gả cho? Cóchút muốn cười, lại như muốn khóc, đây là loại cảm xúc dở khóc dở cườiphức tạp thế nào, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, “Sư phụ, chuyện này quá đột nhiên.” Trong khoảng thời gian ngắn nàng rất khó tiêu hóa hoàntoàn, cha mẹ thì sao? Cũng biết chứ? Mà đương sự - Trầm Ngạn Khanh khẳng định là biết rõ, nếu sư phụ không nói rõ, hắn còn muốn giấu giếm mìnhtới khi nào? Sau đó, nàng lại nghĩ, tương lai bọn họ phải đi con đườngnào? Thật phải tiến cung? Không phải điều nàng mong muốn!
Vô Trần Tử thấy tâm tình nàng như đã hiểu ra, một lát sau mới nói tiếp:“Quả có chút đột nhiên, vi sư tin tưởng con sẽ nhanh chóng tiếp nhận.”
Lý Minh Kỳ chỉ cười khổ chống đỡ, “Sư phụ, ngài quá xem trọng con rồi.”Có một số việc, nếu đã thành sự thực, quả không thể buồn rầu, sau đó lại hỏi: “Sư phụ, nếu chàng mang thân phận thái tử, sao lại thành Tam côngtử của Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564816/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.