Người đau khổ quá lâu thường không muốn buông bỏ nổi khổ đau, thế gianchưa bao giờ thiếu kẻ cuồng si.” Lý Minh Kỳ vừa nhìn liền hiểu, haingười chàng có tình thiếp có ý, lại cố tình tra tấn lẫn nhau, không aimuốn lui một bước, “Trầm Ngạn Khanh, chúng ta về thôi, đừng xem bọn họgiằng co nữa.”
”Đúng là như thế, nếu đã quên, những trả giá trước đây không phải sẽthành uổng phí sao? Buông bỏ, nói dễ hơn làm. Kỳ Kỳ, không ngờ nàng vừanhìn liền thông suốt.”
Lý Minh Kỳ cúi đầu cười cười, nàng cũng không muốn thế, không phải mỗi bước đi đều bị ép mà thành sao? “Chúng ta đi thôi.”
Trầm Ngạn Khanh mừng khấp khởi, sao lại không hiểu tâm tư của nàng, cũng không dây dưa với đề tài này thêm nữa, “Không chừng bọn họ sẽ đánhnhau, nàng không tò mò sao?”
”Không tò mò, dù sao đây cũng là việc của bọn họ, người ngoài không nhất thiết phải rối rắm theo.” Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, kéo tay hắn tản bộdọc theo đình hóng mát.
Mặt hồ gợn sóng mênh mông bị ngọn đèn lập lòe soi sáng phát ra ánh sángyếu ớt, cùng ánh sao trời chiếu rọi cho nhau. Lý Minh Kỳ dựa lên ngựchắn, ngẩng đầu nhìn trời, trời sao bao la, rộng lớn vô ngần, “Trầm NgạnKhanh, ánh mắt chàng như vì sao lạnh lẽo, lóe ánh sáng lạnh, khiến người rét buốt.” Nhưng nhìn sâu vào đáy mắt hắn, có thể thấy rõ được ấm ápcủa riêng hắn, lại khiến nàng không biết từ khi nào đã trầm luân vàotrong đó.
”Kỳ Kỳ, linh hồn ta cũng giống như ngôi sao kia, lạnh lẽo cô đơn nhìn về cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564790/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.