Đêm đen như mực, Trầm Ngạn Khanh một mình một bóng đứng lặng nơi nóc nhà,gió đêm lay động góc áo màu nhạt, nếu sợi tóc không tung bay trên yphục, thực dễ khiến người ta tưởng lầm là một cảnh tĩnh trongtranh. Lạnh lẽo cứ từng đợt len lỏi khắp thân thể tụ lại mãnh mẽ và đauđớn lấp đầy trái tim. Chỗ bị thương ở ngực vẫn chưa xử lý, lúc này cònđọng vết máu chưa khô. Hắn đã đứng đây cả một ngày, không uống một giọtnước, trong đầu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.
Phong Thiển Ảnh khoác áo choàng màu đỏ đạp gió mà đến, hai chân dừng ởtrên ngói không phát ra tiếng động, đứng phía sau hắn nhưng không lêntiếng, thật lâu sau, đến khi vầng trăng treo cao giữa trời, gương mặtyêu nghiệt kia mới thoáng chút sầu đau, hắn cúi mắt, nhẹ giọng hỏi:“Ngạn Khanh, đau không?”
“Không đau.” Trầm Ngạn Khanh nén toàn bộ cảm xúc lại, vẫn bày ra khuônmặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại quá mức đau thương, chỉ còn lại vẻtrắng xanh mệt mỏi, “Kỳ Kỳ...... Nàng không sao chứ?”
“Giờ mới biết lo lắng, sao không sớm buông tay.” Phong Thiển Ảnh nóithầm một câu, sau đó liền tức giận: “Tạm thời đệ đừng xuất hiện trướcmặt nàng, cả hai đều nên bình tĩnh lại.”
“Đúng vậy.” Thoáng chút mất mát mơ hồ.
Phong Thiển Ảnh thở dài một hơi, có chút không tán thành hỏi: “Đệ nói rõ ra xem, đang yên lành, sao lại làm như vậy? Không phải chỉ là một đứabé thôi sao, lại là con của đệ. Ép nàng như vậy, đệ mới thoải mái sao?”
“Thân thể nàng có thể chịu đựng được sao?” Những lời này rốt cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564759/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.