Phong Thiển Ảnh suýt nữa cắn vào lưỡi mình, phất phất tay với hai nha đầu,đuổi mọi người xuống, “Khụ khụ, Ngạn Khanh à, đệ đừng tức giận, nàng ấychỉ lỡ lời, đệ đừng làm nàng sợ, vẫn nên để ta mau chóng bắt mạch chonàng thôi?”
Trầm Ngạn Khanh lạnh mặt, kéo tay của nàng đưa tới, hai mắt hắn khôngchớp nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đen kịt. Nước mắt Lý Minh Kỳ rơilã chã, thầm mắng, họ Trầm kia, có bản lĩnh thì ngươi giết chết ta đi,cô nương đây đã là lợn chết thì không sợ nước sôi.
“Sao lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy? Mau bắt mạch đi.”
Phong Thiển Ảnh cũng không dám trêu chọc làm trái ý Trầm Ngạn Khanh, hất cái mặt như đầu heo lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, bắt đầu xem mạch cho Lý Minh Kỳ.
Lúc đầu Lý Minh Kỳ còn cố gắng không nhìn hắn ta, một lát sau thấy hắnta vẫn không buông tay, hơi khó hiểu, bèn châm chọc khiêu khích: “Phongnhị gia, ngươi đã xong chưa? Sao vẻ mặt lại nghiêm trọng vậy? Rốt cuộcthì cô nương ta mắc bệnh nan y gì vậy?”
Trầm Ngạn Khanh cố nén lửa giận, thầm nghĩ lát nữa không còn ai sẽ tínhsổ với nàng, nhưng bộ dạng Phong Thiển Ảnh như thế hình như cũng có gìđó không ổn, trầm giọng hỏi: “Thiển Ảnh, thế nào rồi?”
Phong Thiển Ảnh nhìn Lý Minh Kỳ một cái, lại nhìn Trầm Ngạn Khanh mộtcái, lộ vẻ nghiêm túc, “Ừm, Ngạn Khanh, đệ đừng sốt ruột, từ từ nghe tanói, mạch của đệ muội trơn tru, mạch đập lưu loát đều đặn, lên xuốngnhịp nhàng, như ngọc nảy.”
Hai mắt Trầm Ngạn Khanh tỏa khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564757/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.