Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173
Chương sau
Khi trời sáng, tỉnh lại từ trong mộng, cả người Lý Minh Kỳ vôcùng đau nhức, nàng không khỏi nhớ đến mộng xuân đêm qua, mặt đen lại, say rượu hỏng việc, hỏng việc mà. Y phục trên người Lý Minh Kỳ toàn vẹn không hao tổn gì, chắc vìkhông cởi nên có hơi nhăn, nàng vuốt trán, đầu có chút nặng nề,“Hâm nhi?” Kêu hai tiếng mà vẫn không thấy ai trả lời, nhìn chungquanh một chút, trong phòng không có bóng dáng Hâm nhi. ”Gì chứ, kỳ quái thật, đi rồi sao?” Lúc đến bên bàn rót nước thìnhìn thấy một phong thư, dùng ấm trà đè lên, trên đó viết gửiMinh Kỳ, hẳn là Kiếm Hâm để lại cho nàng, quả nhiên chữ cũngnhư người, tràn đầy khí thế, giống như thanh kiếm tuốt vỏ, rất cókhi phách. Nội dung trong thư hết sức đơn giản, chỉ nói đêm qua sư huynhmuội gặp mặt, sợ mang đến tai họa cho nàng, đành rời khỏi trongđêm, mong Lý Minh Kỳ tha thứ cho nàng ta vì đi mà không từ giã,nếu ngày khác có duyên gặp lại, nhất định sẽ tùy nàng xử lý.Lại dặn nàng, giang hồ hỗn loạn, nhất định phải đề phòngnhiều hơn, đối với kẻ địch nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, khôngđược mềm yếu nhượng bộ. Lý Minh Kỳ ngồi sững trên ghế, gối đầu lên lưng ghế, úp thư lênmặt, rốt cuộc chỉ còn lại mình nàng, hành trình đơn độc cô liêu,có lúc nàng cũng tự hỏi mình, ngươi kiên trì làm gì? Kiên trìđến mức độ nào ngươi mới hài lòng? Hài lòng? Hừ, đây căn bản không phải chuyện hài lòng là có thể giải quyết! Lý Minh Kỳ dùng sức vuốt mặt mình, chấn chỉnh tâm tình rồi đểlại cho dì Hắc một phong thư, cũng như Kiếm Hâm không từ mà biệt.Nàng đeo bọc hành lý rời khỏi Hỉ Sơn thôn, đi thẳng về phía nam. Lúc đi ngang qua kiếm phái Thanh Thành, nhìn thấy người người tấp nập, nàng mới chợt nhớ, thì ra đã đến mùng mười. Lý Minh Kỳdừng bước, nhảy lên một cây cổ thụ, yên lặng nhìn, nhìn nơi náo nhiệt kia, nhìn xem vị chưởng môn kia sẽ thất bại như thế nào,đồng thời cũng để xem rốt cuộc người nọ có muốn bắt nàng trởvề hay không. Giờ ngọ ba khắc, Tô Diễn toàn thân áo đen, tay cầm trường kiếm, đúng hẹn mà đến. Tuổi của hắn vốn không lớn, lại có gương mặt trẻ con, thật quá mức lừa người. Chưởng môn phái Thanh Thành - Đường Sơn vuốt chòm râu: “Chàng trai trẻ, lúc này ngươi rời đi vẫn còn kịp.” Tô Diễn lạnh lùng cười một tiếng, tay cầm kiếm xoay ngang, không dây dưa chút nào: “Mời.” Đường Sơn đi lại trên giang hồ mấy chục năm, có thể trở thànhchưởng môn đương nhiên không phải đèn đã cạn dầu, thấy hắn tangu ngốc không nghe, cũng không phí lời, hôm nay quần hùng tề tụ, nếu lão thua trong tay thiếu niên này, cho dù còn sống cũng không mặt mũi mà sống yên ổn trên giang hồ. Hôm nay Tô Diễn đến chính là để giết người lập uy, thânpháp hắn ta quỷ dị, chiêu thức tàn độc, mới đánh được bảy chiêu,miệng mũi Đường Sơn chảy máu, rõ ràng sắp đổ sụp. Khóe môi Lý Minh Kỳ lộ ra nụ cười châm biếm, người này như câynến sắp tắt trong gió, mặc dù còn ngọn lửa, nhưng cũng sẽnhanh tắt thôi, xem náo nhiệt xong rồi, đường của nàng, vẫntiếp tục phải đi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173
Chương sau