Trầm Ngạn Khanh cười lộ ra một hàm răng trắng, hôn lên đôi mắt đẫm nước của nàng, “Kỳ Kỳ, nàng mắng khó nghe hơn cũng được.”
Lý Minh Kỳ tức lên, rất nghe lời mà mắng xối xả: “Ngươi là kẻ độc ácnhất thiên hạ, Trầm Ngạn Khanh, ngươi mau thả ta ra, không muốn, ngươiđừng không bằng cầm thú như thế.” Nàng cố khép hai chân, sợ hãi nhìnthoáng qua cái hộp gỗ đã mở ra.
Bên hộp xếp năm thanh ngọc ấm có độ dài như nhau, lại khác nhau kích cỡ, nhỏ nhất chưa bằng ngón tay út, lớn nhất to bằng ba ngón tay, đều dàikhoảng hai ngón tay. Xem sắc ngọc tỏa ra, hẳn là đã được nung bằngthuốc. Lý Minh Kỳ vô cùng uất hận, cũng biết hôm nay khó có thể yênlành.
“Kỳ Kỳ, thả lỏng chân, nàng vẫn biết là ta luôn có nhiều cách để đạtđược mục đích mà.” Giọng có chút lạnh nhạt, nghe lại rất gợi cảm, cũngrất êm tai, nhưng lời nói lại mang đậm ý uy hiếp.
Lý Minh Kỳ chính là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nàng thầmnghĩ ta đã là cá nằm trên thớt, ngươi còn không cho ta quẫy hai cái sao. Ngươi đã muốn ăn ta, chẳng lẽ ta còn phải nhắm mắt chờ ngươi đến ănsao? Nhưng hậu quả của việc phản kháng là gì? Lần nào Lý Minh Kỳ cũnghối hận khi đã muộn màng.
Trầm Ngạn Khanh nói mà nàng không phản ứng, hắn cũng không tức giận,“Vậy cũng tốt, ta vốn nghĩ thoa thuốc xong sẽ tha cho nàng, giờ ta đổi ý rồi.” Hai tay ôm lấy người ngã xuống giường, lót đệm mềm dưới thắt lưng nàng, nắm hai chân nàng, cột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564726/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.