Hai cung nữ đưa Lý Minh Kỳ vào một biệt viện tao nhã yêntĩnh, vừa vào đến sân viện liền thả tay nàng ra, rối rít cúingười hành lễ: “Chúng nô tỳ có nhiều đắc tội, kính xin cô nương đừng trách.”
Lý Minh Kỳ xoa cánh tay nhức mỏi, cũng biết mình không đấu lại cường quyền, đành cam chịu: “Mau đứng lên đi, ta chỉ là một tù binh, không dám nhận lễ lớn như vậy.”
Lời này nghe thế nào cũng mang theo chút ưu buồn, hai cung nữchẳng những không đứng dậy mà còn quỳ xuống: “Cô nương không thathứ cho bọn nô tỳ, bọn nô tỳ sẽ không đứng dậy."”
Vẻ mặt Lý Minh Kỳ cứng đờ, ai bảo mình tốt bụng làm chi: “Mau đứng lên, náo loạn gì vậy hả?”
”Cô nương không tức giận?”
Giận cũng không giận đến các ngươi, là ta tự giận mình, giận cái đámcường quyền không nói đạo lý kia kìa. Mỗi tay Lý Minh Kỳ đỡ mộtngười, mạnh mẽ kéo người lên, mềm giọng: “Không giận, không giậnnữa, các ngươi mau đứng lên đi. Ta còn chưa biết mình bị đưa tớiđâu đây nè. Các ngươi không thể nói với ta sao?”
”Bẩm cô nương, đây là trang viên Bắc Sơn, Sở Trúc Uyển này là chỗ ở tạm thời của cô nương. Sinh hoạt hàng ngày của cô nương saunày sẽ do hai nô tỳ chăm nom, nô tỳ tên Phượng Nhã, muội ấy làPhượng Ngọc.”
Lo lắng trong lòng Lý Minh Kỳ tăng cao hơn, lại sợ không cẩn thận mà buộc miệng, cùng hai nha đầu đi qua khoảng sân thật dài, cũngkhông có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh trong viện, cất cao giọnghỏi: “Là ý gì? Các ngươi muốn giam lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564713/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.