Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, rọi ánh nắng lêncái người lười biếng, Lý Minh Kỳ nằm trên giường mềm nhìn Tiểu Mễ chămsóc hoa cỏ. Mắt nhìn nhưng trong lòng lại miên man suy nghĩ, nghĩ đếnphiền liền dứt khoát đứng dậy, bắt đầu vào vào ra ra theo Tiểu Mễ.
Hai chủ tớ lớn lên cùng nhau, sao Tiểu Mễ không thể nhìn ra tiểu thư cóđiều khác thường? Chỉ là với tính tình của tiểu thư nhà mình, trừ phi là nàng muốn nói, bằng không ngươi có hỏi thế nào nàng cũng nhất quyếtkhông trả lời. Lý Minh Kỳ đi quanh nàng ta hai vòng, xoay khiến nàng tachóng mặt, Tiểu Mễ thỏa hiệp: “Tiểu thư, hay ngài làm thử xem?”
Lý Minh Kỳ nghe thấy liền gật đầu, đón lấy bình, tưới nước cho hoa, lạinâng tay không đúng, làm nước lẫn bùn văng khắp người mình, giầy thêucũng ướt nhẹp. Lý Minh Kỳ dậm chân, tạo ra hai vệt giày sũng nước trênsàn nhà bằng gỗ, khẽ thở dài: “Đúng là càng ngày càng vô dụng rồi.”
Tiểu Mễ bất đắc dĩ, “Tiểu thư, buổi sáng đã nói chuyện gì với phu nhân thế? Vừa về đến tinh thần liền hoảng hốt.”
“Ừm, cũng chẳng nói gì, chỉ một ít chuyện riêng tư thôi, được rồi, takhông làm phiền em thêm nữa, ta vẫn nên đi đọc sách thôi.” Lý Minh Kỳkhông nói nữa, lướt qua nha đầu, quay về với cái giường nhỏ kia. Ra dáng ra vẻ như đang đọc sách, xem chưa được hai hàng đã lật sang trang, chỉmột lát sau liền lật xong quyển sách, trang sách bị nàng lật loạt soạt,nhưng một chữ cũng chẳng nhớ nổi.
Tiểu Mễ nhìn không nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564706/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.