Ngực Hoàng Phủ Trân cứng lại, không nghĩ tới hắn sẽnói như vậy, nàng nhìn xung quanh không biết làm sao, liếm liếm cánh môi,“Ách... Ngươi xác định?” Mặc dù muốn hưu thê, nhưng loại chuyện này bất luận cổkim [tứclà cổ đại và hiện đại], cũng không tốt côngkhai nói chứ?
Hoàng Phủ Vệ trả lời là lạnh lùng liếc mắt một cái.
Tốt tâm không có tốt báo! Nàng nói thầm hai tiếng trong miệng, mới lại mở miệngnói: “Hoàng Phủ Vệ, thư hưu thê ngươi đồng ý cấp cho ta đâu?”
Lời này vừa nói ra, đại sảnh phút chốc rơi vào một bầu không khí trầm tĩnh quỷdị, ngay sau đó, mọi người trên bàn cơm nhảy dựng lên, đầu tiên là Hoàng Phủlão gia cùng phu nhân.
“Vệ nhi! Ngươi muốn hưu thê? Tổ tông chúng ta có cổ huấn[lời dạy từ xưa], HoàngPhủ gia không thể hưu thê!” Hoàng Phủ lão gia khẩn trương lôi kéo cánh tay củacon, Hoàng Phủ phu nhân cũng đồng dạng lo lắng nhìn hắn.
Đây là gia quy mà Hoàng phủ gia truyền về dưới, nam tử tuyệt không thể hư thê,cũng không thể nạp thiếp, nếu có người vi phạm, lập tức đuổi ra khỏi Hoàng Phủgia, đoạn tuyệt huyết thống, một đời không gặp lại.
“Đại ca! Ngươi muốn hưu thê?” Hoàng Phủ Diễm hoảng sợ, không nghĩ tới đại calại làm việc ngốc này.
“Đại ca, đây là thật vậy chăng?”
“Biểu ca...”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ mọi người thất chủy bát thiệt [mọi người cùngnói một lúc] tranh cãi ầm ĩ lên.
Hoàng Phủ Vệ kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Trân, hắn vẫn nghĩ đến nữ nhân này rốtcục chịu không nổi hiện ra nguyên hình, buổi sáng hôm nay đang chờ nàng tứcgiận đến chất vấn, không nghĩ tới nàng lại tới đòi thư hưu thê? Chẳng lẽ nàngthực đã quên tất cả?
Những thảo luận thất chủy bát thiệt này không quấy rầy tâm tư của Hoàng Phủ Vệ,lại làm Hoàng Phủ Trân sợ choáng váng. Mới vừa rồi nàng giống như nghe được chaHoàng Phủ Vệ nói Hoàng Phủ gia không thể hưu thê? Tâm căng thẳng, nàng ba bướcthành hai bước hướng lại đây, bắt lấy cánh tay của Hoàng Phủ Vệ truy vấn [hỏi gấp], “Hoàng Phủ Vệ! Cha ngươi nói là thật sao?”
“Ngươi không cần phải giả bộ! Hoàng Phủ gia ta thật sự là tam sinh [ba đời] bất hạnh, không ngờ cưới một người vợ như ngươi, khiếncho Hoàng phủ gia ta tuyệt hậu từ đây.” Hoàng Phủ lão gia càng nhìn nàng cànggiận, thấy nàng không biết thẹn kéo cánh tay con mình, thù mới thêm hận cũ,khiến cho hắn nhịn không được tiến lên đẩy tay nàng ra.
“Ba” một tiếng, mu bàn tay của Hoàng Phủ Trân lập tức đỏ một khối, nàng ngạcnhiên nhìn Hoàng Phủ lão gia vừa ra tay đả thương người.
“Lão gia!” Hoàng Phủ phu nhân luôn luôn tốt bụng, vội vàng trấn an trượng phuđang hổn hển, tuy rằng người con dâu này mọi thứ không tốt, nhưng loại việc xấutrong nhà này sao lại rêu rao trước mặt bọn hạ nhân?
“Ngươi tránh ra!” Dường như những nhục nhã này còn chưa đủ, Hoàng Phủ Diễm cũngvươn tay đẩy nàng một phen, phẫn nộ nhìn nàng chằm chằm.
Hắn cùng với Tịch Ôn Vũ là một đôi người yêu, chuyện Tịch Ôn Vũ thiếu chút nữabị hủy dung, khiến cho Hoàng Phủ Diễm vốn đối Hoàng Phủ Trân không có bao nhiêuhảo cảm, toàn bộ liền biến mất hầu như không còn, hiện tại gặp nàng, chẳng khácnào như nhìn thấy kẻ thù.
Hoàng Phủ Trân bị đẩy nghiêng chân, chật vật té ngã trên đất, nàng không dámtin ngẩng đầu, vừa nhướng mắt liền nhìn đến ánh mắt của bọn hạ nhân quay chungquanh ở bốn phía đều mang theo châm biếm, mà biểu tình của người Hoàng Phủ gialại là chán ghét. Hoàng Phủ Vệ lại giống một đại lão gia an tọa ở trên ghế, bênmôi thậm chí còn ngậm ý cười.
Dù là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất! Nàng tuy rằng nhát gan,nhưng lần nữa bị khi dễ cũng là chịu không nổi, càng khỏi nói nàng là đến từthế kỷ hai mươi mốt, trải qua văn hóa mang tính ngang hàng, nàng mới mặc kệloại quan niệm nam tôn nữ ti này.
Nàng cắn chặc răng, thật sự cũng tức giận. “Ngươi đẩy cái gì hả?!” Một cỗ cơntức giận phát lên, khiến nàng tức giận từ trên mặt đất đứng lên, đôi mắt đỏngầu trừng người vừa mới động thủ đẩy nàng. Nàng hung hăng cắn môi, tức giậnđến toàn thân đều run run, lại ngược lại trừng mắt nam nhân từ đầu tới đuôigiống như đang xem diễn kia, “Hoàng Phủ Vệ ngươi thật là đồ khốn nạn! Ông trờikhông thấy được, Thiên Lôi đánh không chết! Ngươi đây là đùa giỡn ta sao? Ngươiđồng ý cấp cho ta thư hưu thê, ngươi nhất định phải cho ta!”
Nàng sắp tức chết rồi! Cái gì chứ! Nếu là nàng thì thích không? Giống như phạmnhân bị giam nửa tháng, đi ra còn phải chịu tức giận? Nàng mới mặc kệ!
Hoàng Phủ Trân gần đây vẫn giống cái viên thịt mềm mặc người vuốt ve, giờ lạiphát uy, bộ dáng này thật đúng là dọa đến không ít người, một đám hạ nhân vừarồi còn xem kịch đều trốn đến một bên, Hoàng Phủ lão gia cùng phu nhân cũng bịlời nói thô tục trong miệng nàng khiến ngây ngẩn cả người.
Hoàng Phủ Vệ chỉ là lườm nàng một cái, cười lạnh. “Mới vừa rồi cha ta nói khôngnghe thấy sao? Hoàng Phủ gia không thể hưu thê.”
Tối hôm qua, thuộc hạ hắn phái đi Tế Nam tìm hiểu đã trở lại, nguyên lai HoàngPhủ Trân ở nơi đó gặp gỡ một vị công tử, hai người ở chung trong trang việncũng không tồi, dần dần thân cận, rồi sau đó nàng lại đột nhiên ầm ỹ đòi về LạcDương, trở lại Lạc Dương lại mắc chứng mất trí nhớ.
Sao lại khéo như thế? Quả thực buồn cười! Hắn chỉ biết nàng có ý đồ, tuyệt đốilà muốn lấy được phong thư hưu thê kia rồi tái giá với người khác. Nghĩ đếnđây, đáy lòng Hoàng Phủ Vệ lại không thể ức chế bốc lên cơn tức, lúc trước lànàng trăm phương ngàn kế phải gả vào Hoàng Phủ gia, hiện tại nói đi là đi? Hắnlàm sao có thể bỏ qua cho nàng đơn giản như vậy?
Hoàng Phủ Trân tức giận đến thở hổn hển, hai tay nhỏ bé nắm thật chặt, hậnkhông thể bổ nhào lên đánh cho hắn một trận. Tên thối rữa này rõ ràng đang đùanàng!
“Ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta!” Tức giận dậm chân một cái, nàng nổi giận đùngđùng phất tay áo mà đi.
Lục nhi chờ ở ngoài phòng, tự nhiên đều thấy chuyện đã xảy ra trong đại sảnh,lại nhìn... thiếu phu nhân hổn hển lao tới, cũng xách váy lên chạy nhanh theo.
Hoàng Phủ Vệ từ đầu đến cuối đều ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đáy mắt một mảnhlạnh lùng, nhìn bóng lưng giận chạy của nàng, con ngươi đen càng thêm dày đặc,chỉ có hai tay nắm chặt tiết lộ ra cảm xúc chân chính của hắn.
Một cỗ phiền chán không hiểu tràn đầy ở trong lòng, khuôn mặt hắn xanh mét imlặng không nói.
Hoàng Phủ lão gia thấy sắc mặt con khó coi như vậy, vốn còn muốn hỏi rõ ràng,nhưng thê tử dùng sức kéo ống tay áo của hắn, hắn cũng chỉ có thể ngậm miệng,vẫy vẫy tay bảo mọi người ngồi trở lại ghế tiếp tục ăn cơm.
***
Hiện tại Hoàng Phủ Trân biết vì sao có câu nói là “Sự tình không phải đứa ngốcnghĩ đơn giản như vậy”, những lời này thật sự là lời lẽ chí lý, hiện tại nàngmới biết được mình ngốc bao nhiêu.
Người Hoàng Phủ gia căn bản không nghe vào lời của nàng, mỗi người đều xem nànggiống như kẻ thù mà đối đãi. Cái này cũng coi như xong, Hoàng Phủ gia lại cócái luật lệ thối rữa —— không thể hưu thê? Là vị tổ tông nào đặt?
Không được! Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thoát đi nơi này, chỉ có rời đinơi này, mới có cơ hội đến nơi lúc trước nàng rơi xuống, tìm được phương pháptrở lại hiện đại.
Từ sau ngày bị nhục nhã ở trong phòng ăn, nàng liền mỗi ngày ở trong phòng khổtâm nghĩ xem phải rời đi như thế nào, tiểu thuyết cũng xem qua mấy cuốn, đươngnhiên biết muốn đi cũng phải có kế hoạch.
Trong hộp châu báu của nàng còn nhiều vật phẩm trang sức vàng bạc, trong ngănkéo cũng có mấy thỏi bạc, tiền không là vấn đề, làm sao đào tẩu mới là mấuchốt.
Nàng quan sát qua phòng ở chung quanh, phát hiện thủ vệ ba canh giờ đổi mộtlần, bất luận là cửa lớn, cửa nhỏ hay là cửa hông, mỗi chỗ đều có bốn thủ vệ,nàng nghĩ, mình tuyệt đối không có biện pháp chuồn đi dưới mí mắt của thủ vệ.
Trèo tường? Đừng cười! Bức tường kia ước chừng cao gấp đôi nàng, nàng cũngkhông có khinh công, người thấp chân ngắn, nhảy thế nào cũng không khả năngnhảy lên được.
Ở trong phòng suy tư vài ngày, phát hiện kế hoạch chạy trốn không có biện phápthi hành, nàng đành phải chán nản ở trong sơn trang nhàn tản hít thở không khí.Hoàn hảo là Hoàng Phủ Vệ không hạn định nàng chỉ có thể ở trong viện của nàng,bằng không nàng thật sự sẽ buồn đến nổi điên.
Đi đến chân mỏi, Hoàng Phủ Trân ngắm ngắm chung quanh, nàng cùng Lục nhi khôngbiết đi đến chỗ nào, bốn phía không có phòng ốc nào, chỉ có hành lang thật dàikế bên mặt cỏ xanh mượt, xa một chút chính là một hồ nước nhỏ, sau hồ nước làrừng cây rậm rạp.
“Chúng ta đi qua bên kia ngồi một chút đi.” Tùy tay chỉ một tảng đá lớn, nàngrã rời hứng thú ngồi xuống, cúi đầu nhìn về phía mặt cỏ, cũng không biết suynghĩ cái gì.
Lục nhi đi theo đứng một hồi lâu, nhịn không được mở miệng hỏi: “Thiếu phunhân, chúng ta ở đây làm gì?”
“Huh?” Miễn cưỡng liếc nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Trân nhún vai, “Ta cũngkhông biết.” Nàng cảm thấy cả người mình không có sức sống, chỉ kém không phảibị đẩy ra phơi nắng mà thôi.
Lục nhi nhịn xuống thở dài đã đến miệng, xem bộ dạng thiếu phu nhân, nhất địnhcòn khổ sở vì chuyện của mấy hôm trước. Nàng tùy ý nhướng mắt đảo qua bốn phía.“Huh?”
Nghe được thanh âm của nàng, Hoàng Phủ Trân vòng vo đầu, theo ánh mắt của nàngnhìn lại, mới phát hiện đối diện giống như có hai bóng người.
Nàng híp mắt cẩn thận đánh giá một chút, “Là ai?” Quá xa, nhìn không rõ ràng.
Lục nhi cũng nhìn không thấy mặt đối phương, nhưng theo thân hình và màu sắccủa quần áo nàng miễn cưỡng nhận ra. “Hình như là biểu tiểu thư cùng tam thiếugia.”
Tam thiếu gia? Hoàng Phủ Diễm? Chính là người đã đẩy nàng trong phòng ăn? Đôimày thanh tú của Hoàng Phủ Trân nhíu chặt lại, bĩu môi, ngắm tình huống ởphương xa một cái, “Chúng ta đi khỏi đây thôi.” Hiện tại nàng không muốn nhìnthấy người Hoàng Phủ gia.
Nhưng mà hiện tại nàng hình như cũng mang họ Hoàng Phủ...
Nản lòng cúi đầu, vẻ mặt nàng bi thương tha bước trở về, đi chưa được vài bước,chợt nghe đến tiếng “Phốc phốc!” nhẹ nhàng.
Nàng còn không có phản ứng lại, Lục nhi đã sợ hãi kêu lên một tiếng ——
“Biểu tiểu thư!”
Nàng theo bản năng quay đầu, thấy Hoàng Phủ Diễm đang ở cách đó không xa lụctìm thứ gì, đồng thời hắn cũng phát hiện Tịch Ôn Vũ rơi xuống nước, bay nhanhquay về bên hồ, trên mặt hồ bọt nước bắn loạn tung tóe, Tịch Ôn Vũ đang ở trongnước giãy dụa.
Hoàng Phủ Trân đứng ở hành lang trên đường nhìn một chút, vốn tưởng rằng HoàngPhủ Diễm lập tức sẽ nhảy vào trong nước cứu người, cho nên tuyệt không lo lắng,nhưng đợi trong chốc lát sau, không nghĩ tới Hoàng Phủ Diễm vẫn là đứng ở tạichỗ, gấp đến độ giống con kiến xoay quanh trong chảo nóng, trong lòng quýnhlên, nàng mang theo làn váy, bay qua lan can liền vọt tới.
“Thiếu phu nhân!” Lục nhi kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng, sửng sốt một chútmới đuổi theo.
Mắt thấy bọt nước trên mặt hồ càng ngày càng nhỏ, Hoàng Phủ Trân chạy nhanh hơnvọt tới bên cạnh Hoàng Phủ Diễm, mắng to, “Còn không nhanh chóng cứu người!”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Diễm tái nhợt nhìn nàng, “Ta không biết bơi!”
Nàng khó thở mắng vài câu, nhưng trong lúc gấp gáp này, đành phải hít vào mộthơi, không chút do dự kích động nhảy vào trong hồ!
“Thiếu phu nhân!” Lục nhi một đường đuổi lại đây, trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Trâncũng nhảy xuống nước, sợ hãi kêu ra tiếng.
Thanh âm của bọn họ đưa tới không ít nô bộc, trong đó có vài người linh hoạt,lập tức chạy tới thông tri Hoàng Phủ Vệ.
Thẳng đến nhảy vào trong hồ, Hoàng Phủ Trân mới biết được hồ này thật sâu, chỉcách bên bờ không xa mà thôi, nước đã cao hơn đầu nàng. Nàng cố gắng mở mắt raở đáy hồ đi tuần tra một chút, thấy một chân của Tịch Ôn Vũ bị vướng trong đámbèo, cả người theo dòng nước đong đưa.
Tâm cả kinh, nàng rất nhanh đi qua, trước cởi bỏ bèo quấn quanh lòng bàn chânTịch Ôn Vũ, rồi sau đó ôm lấy bả vai của nàng, dùng sức đem nàng tha lên mặthồ.
“Phốc!” Đầu mới thoát ra mặt hồ, không cần nàng kêu cứu, một đôi cánh tay cứngrắn đã đem nàng cùng Tịch Ôn Vũ cuốn vào trong lòng. Hồ nước lạnh như băng,toàn thân nàng đông lạnh cứng ngắc, tùy ý đối phương kiềm ôm kéo lên bờ.
Thẳng đến lên bờ, nàng ghé vào trên cỏ mãnh liệt thở, nâng mắt vừa thấy, chỉthấy Hoàng Phủ Vệ cũng ướt đẫm cả người, đang đem Tịch Ôn Vũ đặt yên ở trên cỏ,bốn phía thì đã vây đầy nô bộc và nha hoàn.
“Thiếu phu nhân, ngài không có việc gì chứ?” Lục nhi vội vàng lấy ra khăn taylau đi nước trên mặt nàng, tiếp nhận khăn lông lớn của người bên ngoài đưa tớiđặt ở trên người nàng.
“Không! Ôn Vũ! Ôn Vũ ——”
Nơi Tịch Ôn Vũ nằm đột nhiên truyền đến tiếng khóc kêu thê lương, Hoàng PhủTrân thở còn chưa có thở đủ, vừa nghe tiếng kêu khóc này, trong lòng đã nghĩ:hỏng rồi!
Nàng nhẹ bỏ cánh tay đỡ mình của Lục nhi ra, thất tha thất thểu hướng về chỗTịch Ôn Vũ nằm, chỉ thấy Tịch Ôn Vũ nằm té trên mặt đất, hé ra khuôn mặt xinhđẹp tuyệt trần trắng bệch một mảnh, trước ngực đã không còn hô hấp phập phồng,mà Hoàng Phủ Diễm đang ở một bên kêu khóc.
“Diễm đệ! Ôn Vũ... Ôn Vũ nàng đi rồi...” Hoàng Phủ Vệ khó nén bi thương, lôikéo Hoàng Phủ Diễm sợ hắn làm ra việc ngốc gì.
Cứu người như cứu lửa, Hoàng Phủ Trân biết thời đại này không có người nào cókhái niệm về hô hấp nhân tạo, bởi vậy nàng đưa tay đẩy ra những nha hoàn và nôbộc chen chúc bên cạnh Tịch Ôn Vũ, quỳ gối một bên, trước lấy tay cứng rắn mởmiệng của nàng, đem toàn bộ cằm dưới của nàng kéo thẳng lên trên.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoàng Phủ Vệ lớn tiếng khiển trách.
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Trân không rảnh cùng hắn giải thích, hiện tại mỗi mộtgiây đều phải nắm chắc. Nàng đưa tay xoa ngực Tịch Ôn Vũ, cẩn thận tìm đượcxương ngực của nàng, cách ra khoảng hai ngón tay, bắt đầu mát xa cùng hô hấpnhân tạo.
Hoàng Phủ Vệ bị tiếng quát vừa rồi của nàng làm sửng sốt, tiếp theo liền xemnàng đột nhiên khó hiểu bắt đầu đè nặng ngực Tịch Ôn Vũ. Càng làm hắn kinh ngạclà, nàng cư nhiên nắm cái mũi Tịch Ôn Vũ, hôn lên miệng Tịch Ôn Vũ, miệng đốimiệng mãnh liệt thổi khí?!
Hành động khó hiểu của nàng, làm cho tất cả mọi người ở bốn phía đều trợn trònmắt.
Này... Này biểu tiểu thư đã chết, sao thiếu phu nhân lại nổi điên chứ? Cư nhiêncòn đi hôn một người chết?!
Hô hấp nhân tạo chân chính thập phần cố sức, Hoàng Phủ Trân cắn răng cứng rắnchống đỡ, nước hồ ướt đẫm trên người hiện tại sớm đã bị mồ hôi thay thế.
Hoàng Phủ Vệ tuy rằng không hiểu nàng đang làm cái gì, nhưng hắn tập võ đã lâu,vừa thấy chỉ biết chỗ nàng đang áp là ngực, hơn nữa xem sắc mặt của nàng ngưngtrọng nghiêm túc, cho nên hắn không làm gián đoạn hành động của nàng.
Rốt cục, một hồi lâu sau, Tịch Ôn Vũ bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, bắt đầu liềumình ho nước ra.
Hoàng Phủ Trân vội vàng đở đầu nàng nghiêng qua, để nàng phun ra vật dơ trongmiệng.
“Vù... Vù... Vù...” Tịch Ôn Vũ nằm trên mặt đất, thở từng ngụm từng ngụm.
Toàn bộ người xung quanh trợn to mắt, không dám tin nhìn màn kỳ tích này.
Hoàng Phủ Trân vừa thấy Tịch Ôn Vũ tỉnh lại, chỉ biết không có việc gì, nànggiống như đã dùng hết khí lực toàn thân, mất hết sức ngồi dưới đất.
“Mau ôm nàng đi cho đại phu xem, xem ta làm chi?” Nàng thở yếu nhắc nhở nhữnghạ nhân nhìn nàng ngẩn người.
Lúc này đoàn người mới giống bị điểm tỉnh, bắt đầu động lên. Hoàng Phủ Diễmliền ôm lấy Tịch Ôn Vũ chạy về phía phòng đầu, bọn hạ nhân cũng bắt đầu kêu la,hấp tấp đều rời đi, không có người chú ý nàng nữa, chỉ có Hoàng Phủ Vệ.
Khi hắn đi theo bước chân của Hoàng Phủ Diễm, muốn chạy đi thì phút chốc quayđầu phức tạp nhìn nàng một cái, trong lòng toát ra một cỗ cảm xúc khác thường,nhưng hắn chỉ là liếc nhìn nàng một cái, liền xoay người nhanh rời đi.
“Thiếu phu nhân, ngài không có việc gì chứ?” Lục nhi nhìn nàng hỏi.
Tình huống khẩn cấp như vậy, Hoàng Phủ Trân đã dùng hết tất cả khí lực trênngười, nàng khoát tay, bảo Lục Nhi kéo mình đứng lên, bởi vì chân nàng đã mềmnhũn.
“Chúng ta trở về đi.” Nếu không thay quần áo ướt sũng, chỉ sợ lại bị cảm, cáithân thể này của nàng mới vừa khỏi bệnh không bao lâu.
Vừa quay đầu lại, nhìn đến hồ nước sâu kia, nàng nhịn không được lại rùng mìnhmột cái.
Từ sau khi ở thế kỷ hai muơi mốt bị rớt xuống nước đến đây, nàng vẫn còn sợnước. Tuy rằng nàng vốn biết bơi lội, nhưng tình huống ngày hôm đó không hềchuẩn bị tâm lý, trong chớp mắt đã bị lốc xoáy kéo vào đáy nước... Chỉ cần nghĩtới cảm giác giãy dụa ở đáy nước, nàng vẫn không khỏi cảm thấy một trận runrun.
***
Thiếu phu nhân khiến người chán ghét nhất trong Hoàng Phủ gia cứu biểu tiểu thưmột mạng!
Điều này sao có thể? Thiếu phu nhân vì tư lợi, tánh khí nóng nảy kia, có thể xảthân nhảy vào trong hồ cứu biểu tiểu thư?!
Chuyện này, tất cả hạ nhân trong sơn trang Hoàng Phủ từng chịu qua đau khổ doHoàng Phủ Trân gây ra đa số đều không tin tưởng, nhưng có mấy người nô bộc hômđó ở hiện trường, kể lại vô cùng sinh động, một truyền mười, mười truyền trăm,trong thời gian một ngày, tất cả mọi người đều biết chuyện này. Mọi người chialàm hai phái nhân mã, có người cho rằng thiếu phu nhân bị thương đầu, thay đổithật sự tốt lắm; có người thì cho rằng thiếu phu nhân là gạt người.
Bọn hạ nhân nghị luận, sau đó không khí trong cả tòa sơn trang đều có chút mạnhmẽ, nhưng những thứ này cũng không liên quan chuyện của Hoàng Phủ Trân, bởivì... Nàng, bệnh!
“Ắt xì!” Ngồi ở trên giường, áp sát vào chăn, nàng cầm khăn tay trắng sạch launước mũi, khuôn mặt lộ ra vẻ đỏ ửng không bình thường, cái mũi cũng đỏ toàn bộ,bộ dáng ốm yếu.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ là Lục nhi.” Thanh âm của Lục nhi từ ngoài cửa truyềnđến.
Nàng nghi hoặc liếc mắt cái ván cửa, “Vào đi.” Kỳ quái, nha đầu kia bình thườngkhông phải đều là trực tiếp đẩy cửa vào sao?
Cửa vừa mở ra, Hoàng Phủ Trân liền biết vì sao Lục nhi thông báo trước mộttiếng, bởi vì đi tới, ngoại trừ Lục nhi, còn có Hoàng Phủ Diễm cùng Tịch Ôn Vũ.
Lục nhi bưng chén thuốc đi vào bên giường. “Thiếu phu nhân, mời dùng thuốc.”
Hoàng Phủ Trân ngửi thấy vị thuốc chua sót kia, dạ dày cũng thắt lại, mấy ngàynày mỗi ngày nàng đều uống, uống đến sợ.
Nuốt nuốt nước miếng, nàng làm bộ không thấy đôi tay bưng chén của Lục nhi, đemánh mắt chuyển qua trên người Hoàng Phủ Diễm và Tịch Ôn Vũ “Có chuyện gì sao?”Có thể kéo nhất thời thì nhất thời.
Tịch Ôn Vũ có chút xấu hổ nhìn Hoàng Phủ Diễm một cái, hai người bọn họ hôm naylà cố ý đến cám ơn Hoàng Phủ Trân, ngày đó nếu Hoàng Phủ Trân không nhảy xuốnghồ cứu người, nàng đã sớm biến thành oan hồn đáy nước.
Xem biểu tình của hai người, Hoàng Phủ Trân đại khái cũng đoán được ý tứ củabọn họ. “Không cần cố ý cám tạ ta, một chút việc nhỏ.” Vừa nói nàng nhớ tới mộtchuyện. “Đúng rồi, ngày đó sao ngươi có thể rơi vào trong nước?” Nàng rõ ràngnhìn đến bọn họ dựa vào một thân cây nói chuyện yêu đương.
Tịch Ôn Vũ vừa nghe nàng hỏi, trên mặt vừa thẹn vừa mắc cỡ, nhấp hé miệng, quamột hồi lâu mới trả lời: “Ta... Ta không cẩn thận trượt chân trợt xuống.”
Hoàng Phủ Trân cầm lấy khăn tay lại lau nước mũi, quay đầu lại nhìn Hoàng PhủDiễm, “Vậy ngươi sao lại để nàng đứng ở đó một mình?” Nàng biết Hoàng Phủ Diễmkhông biết bơi, cho nên mới không nhảy xuống trong hồ cứu người.
Sắc mặt hai người đỏ lên, nhìn nhau một cái Tịch Ôn Vũ luống cuống dắt tay áonói: “Ta, khăn tay của ta bị gió thổi đi rồi, Diễm ca đi giúp ta tìm lại. Ngàyđó... Ngày đó thực cám ơn biểu tẩu.” Nguyên bản nàng còn tưởng rằng biểu tẩulại giả bộ, nhưng hôm đó nghe Diễm ca nói, lúc ấy biểu tẩu không chút do dựliền nhảy xuống nước cứu nàng. Nàng tin, sau khi bị thương đầu biểu tẩu đã quênhết tất cả, hiện tại là một người tốt.
Hoàng Phủ Diễm áy náy lại xấu hổ dừng một chút, cổ họng nhấp nhô, thật lâu saumới nhỏ giọng nói một câu, “Cám ơn.”
Lúc trước mình đối với nàng ác liệt như vậy, không nghĩ tới nàng còn có thể tựnguyện cứu Ôn Vũ, điều này khiến cho hắn cảm thấy hổ thẹn.
Tịch Ôn Vũ nói cám ơn, Hoàng Phủ Trân còn có thể hiểu, nhưng Hoàng Phủ Diễm nóicám ơn liền dọa nàng nhảy dựng, nàng cũng không quên người này có bao nhiêuchán ghét nàng. “Ách... Không cần khách khí, không cần để ở trong lòng.”
Cám ơn xong rồi, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khí trầm mặc.
Lục nhi nhịn không được khẽ nhếch khóe môi, đem thuốc đưa cho Hoàng Phủ Trân,“Thiếu phu nhân, uống thuốc trước đi, thuốc nguội sẽ càng đắng.”
“Oh.” Hoàng Phủ Trân bưng thuốc lên, vẻ mặt đau khổ run run bả vai, hít sâu vàikhẩu khí, bày ra một bộ dạng hẳn phải chết, một hơi đem thuốc đổ vào trongbụng. “Y... A... Tê...” Nước thuốc đắng chát vừa vào cổ, nàng lập tức chịukhông nổi phát ra âm thanh quái gở, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn.
Tịch Ôn Vũ thấy bộ dáng nhăn mặt nhíu mày của nàng, không khỏi bật cười, “Biểutẩu sợ đắng, sao không ăn chút đường?”
Đưa chén thuốc cho Lục nhi thu thập, Hoàng Phủ Trân vô lực dựa vào giường, “Đạiphu nói không thể ăn đường.” Nàng cũng muốn ăn, nhưng đại phu người Mông Cổ kianói không thể ăn đường, sẽ phá hỏng tính thuốc.
Lần đầu tiên Tịch Ôn Vũ dùng ánh mắt khác đánh giá Hoàng Phủ Trân, lúc này mớiphát hiện nguyên lai biểu tẩu là một nữ nhân xinh xắn như vậy, dáng vẻ bệ vệtrên mặt ngày xưa đã mất không còn, trở thành hoàn toàn nhu nhược, chỉnh tềđộng lòng người đúng là bộ dạng hiện nay của biểu tẩu.
Bằng vào điểm ân nhân cứu mạng, liền đủ để cho Tịch Ôn Vũ đối với Hoàng PhủTrân thay đổi hẳn, hơn nữa hiện tại lại tận mắt thấy một mặt mảnh mai của nàng,trong nháy mắt, trong lòng Tịch Ôn Vũ chỉ cảm thấy phải đối tốt với biểu tẩumột chút. Thời gian này người trong nhà đối với nàng hơi quá đáng một chút,khiến người ta càng muốn luyến tiếc nàng.
“Biểu tẩu, ngươi hiện tại thật sự hoàn toàn khác, thời gian này là chúng ta làmsai, về sau ngươi có chuyện gì, Ôn Vũ đều sẽ hỗ trợ.” Nàng thân thiết đưa taynắm tay biểu tẩu.
Hoàng Phủ Trân kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó cười cười, “Cám ơn.” Đượcrồi, vậy cũng là bước đầu tiên để cải thiện quan hệ, ít nhất ở trong sơn trangHoàng Phủ, nàng không hề xem tất cả là kẻ thù. Đột nhiên, có cái ý tưởng lủiqua trong óc, nàng mở miệng hỏi: “Ngươi có biết gia gia ở đâu không?”
Tịch Ôn Vũ ngẩn người, “Không biết. Để làm chi?” Sao đột nhiên hỏi gia gia?
Nàng thất vọng thở dài, “Không có việc gì.” Còn tưởng rằng có thể tìm hiểuHoàng Phủ gia gia chạy đến nơi nào, kết quả vẫn là không có. Ai, năm nào thángnào nàng mới có thể thoát khỏi nhà giam này?
Tịch Ôn Vũ không hiểu, Hoàng Phủ Diễm thật ra đã hiểu, hắn nhớ tới hành độngcủa đại tẩu mấy ngày trước, “Đại tẩu, ngươi muốn rời đi?” Nếu đại tẩu thật sựquên tất cả, vậy cũng khó trách nàng muốn chạy —— trượng phu chán ghét nàng,cha mẹ chồng cùng em chồng chán ghét nàng, hơn nữa còn phải chịu ánh mắt khácthường của bọn người hầu trong trang... Tất cả điều này cũng không phải bây giờnàng có thể thừa nhận.
“Uh, Hoàng Phủ Vệ không thích ta, ta cũng không thích hắn, cố gắng ở lại cùngnhau sẽ chỉ làm cả hai đều thống khổ.” Quan trọng hơn là, nàng muốn quay vềthân thể của mình, quay về nhà mình, ở tại chỗ này rất cô đơn, không ai biếtđêm dài nhân tĩnh nàng nhớ nhà đến muốn khóc như thế nào.
Nàng đã hỏi thăm qua Lục nhi, thì ra Hoàng Phủ Trân trước kia... Thật sự thựctàn nhẫn. Ỷ vào ân tình gả vào Hoàng Phủ gia, bất hiếu cha mẹ chồng, bất kínhanh chị em họ, những điều này còn chưa tính, đối hạ nhân lại thường xuyên giậnđánh quở trách, còn từng có một hạ nhân bị nàng đánh gãy hai chân, hơn nữa nànglại ghen tị, ghen tị mỹ mạo của Tịch Ôn Vũ, nghĩ tất cả biện pháp muốn hủy dungcủa nàng...
Trời ạ! Nàng không thể tưởng tượng loại người đáng sợ này nếu xuất hiện ở bốnphía của nàng sẽ như thế nào? Nàng nhất định tránh né e sợ không kịp, Hoàng PhủVệ còn kém hơn cưới phải nàng, thật là nghiệp chướng, căn bản chính là một đoạnnghiệt duyên! Hơn nữa... Vài lần gặp Hoàng Phủ Vệ, tuy rằng biểu tình lạnh nhưbăng của hắn khiến nàng có chút sợ hãi, nhưng trong ánh mắt hắn, hình như cũngnỗi cô đơn cất giấu rất sâu? Xem ra, đoạn hôn nhân này gây cho Hoàng Phủ Vệthương tổn thật sự không nhỏ.
Hoàng Phủ Diễm mím môi, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đại tẩu, ta cũng không xác địnhgia gia ở đâu, chỉ từng nghe quá, hai tháng trước gia gia xuất hiện ở HàngChâu.”
“Vậy, ta có thể đi tìm gia gia không?” Vừa nghe tin tức, đôi tròng mắt ảm đạmcủa Hoàng Phủ Trân bắt đầu lóe ra hào quang, khóe miệng rủ xuống cũng giươnglên một chút hình cung của nụ cười hy vọng.
“Biểu ca sẽ không cho ngươi ra cửa.” Tịch Ôn Vũ chần chờ nói. Trên thực tế, nếukhông phải mấy ngày trước xảy ra chuyện rơi xuống nước, biểu ca đã sớm pháingười đem biểu tẩu áp tải đến biệt viện ở Tế Nam.
“Cầu xin các ngươi, giúp giúp ta đi, ta thật sự không muốn ở tại chỗ này.”Hoàng Phủ Trân vội vàng bắt lấy tay của Tịch Ôn Vũ, nhìn nàng cầu xin.
“Này...” Tịch Ôn Vũ nhìn Hoàng Phủ Diễm.
Hoàng Phủ Diễm chần chờ, lòng mang áy náy, tâm tình muốn bồi thường chạy đi ra.Hắn vốn cũng không quản chuyện này, nhưng...”Được rồi, đại tẩu, ta liền giúpngươi một lần vậy. Qua vài ngày ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi rời đi, nhưngngươi có biện pháp một mình đi Hàng Châu sao?” Hắn nhớ rõ qua vài ngày vừa vặnđến kỳ hạn buôn bán nha hoàn có khế ước, để đại tẩu xen lẫn trong đám nha hoànchuyển ra ngoài, thì không thành vấn đề, nhưng hắn cùng Ôn Vũ cũng không thể hộtống đại tẩu đi Hàng Châu.
“Uh, ta có thể.” Hoàng Phủ Trân kích động gật đầu, hai gò má đỏ ửng càng sâu.
Có cơ hội! Chỉ cần có thể rời sơn trang, nàng còn có cơ hội!
Hoàng Phủ Diễm ở trong phòng cùng Hoàng Phủ Trân nói chuyện trong chốc lát nữa,thấy ánh mắt nàng càng ngày càng rã rời, biết bệnh của nàng chưa lành, liềnmang theo Tịch Ôn Vũ rời đi trước, để nàng nghỉ ngơi.
Chờ sau khi ra sân của Hoàng Phủ Trân, Tịch Ôn Vũ cùng Hoàng Phủ Diễm đi ở trênhành lang gấp khúc, chần chờ nhìn hắn.
“Diễm ca, biểu tẩu nói như thế nào cũng là một nữ nhân, nàng một thân một mìnhra ngoài được không?” Biểu tẩu thoạt nhìn cũng nhu nhược giống nàng, một thânmột mình đi Hàng Châu quá nguy hiểm rồi!
Hoàng Phủ Diễm cũng không xác định, “Này... Nhưng nói với đại ca, đại ca đạikhái sẽ không đồng ý.” Cho dù đại tẩu cứu Ôn Vũ một mạng, hiện tại đại ca đốiđại tẩu vẫn ôm tâm tính bán tín bán nghi, tuyệt đối không thể để cho đại tẩurời đi vào lúc này.
Tịch Ôn Vũ cũng biết điểm này, buồn rầu thở dài, “Ai, vậy phải làm thế nào? Nếukhông, chúng ta tìm một hộ vệ tin cậy cùng đi với biểu tẩu?”
Hoàng Phủ Diễm cười khổ, “Sẽ làm hết sức.” Người hắn tin được, cũng là ngườicủa đại ca, nếu người này chạy tới bẩm báo với đại ca, chỉ sợ sau đó hắn sẽkhông chịu được đâu [ýlà không chịu được cơn giận của Hoàng Phủ Vệ].
“Uh.” Tịch Ôn Vũ cũng chỉ có thể gật gật đầu.
“Đi thôi, thân thể ngươi vừa mới đỡ, đi về nghỉ ngơi đi.” Hoàng Phủ Diễm trấnan vỗ vỗ vai nàng, ôm eo mảnh khảnh của nàng, đi về một hướng khác.
Đợi cho bọn họ đều đi xa, trong một góc chỗ cong khác trên hành lang gấp khúc,thân ảnh của một người cao lớn mới chậm rãi đi ra, hắn nhìn về phía bọn họ rờiđi, lại quay đầu nhìn tiểu viện [khu phòng nhỏ] lẳng lặng đứng sừng sững kia, đôi mắt đen sâu thẳmchợt lóe.
Vài ngày sau ——
Sáng sớm trời còn chưa sáng, trong không khí vẫn mang hơi ẩm nhẹ, gió thổi làmHoàng Phủ Trân nhịn không được rùng mình một cái, nàng kéo tà áo choàng trênngười sát lại, véo véo cái mũi, có chút khẩn trương kéo kéo vành nón áo choàng.
Hiện tại nàng đang ở cửa hông của Hoàng Phủ sơn trang, đứng bên cạnh là một đámtiểu cô nương mặc áo màu xanh của nha hoàn giống nàng, trên người mỗi người đềuchoàng một cái áo choàng mỏng liền nón, mọi người đều đang chờ đợi. Các nàngđều là nha hoàn có khế ước với Hoàng Phủ sơn trang, tất cả hiệp ước đều đến kỳhạn, đang chờ về nhà.
Hoàng Phủ Diễm đứng ở một bên nhìn tổng quản sơn trang cầm sổ ghi chép kiểm kênhân số, khi sắp đến Hoàng Phủ Trân, hắn liền mở miệng, “Không cần đếm, đã làkhi nào rồi? Nhanh chóng mở cửa để cho người ta đi ra ngoài đi.”
Tổng quản cúi thắt lưng gật đầu, “Phải” quay đầu khoát tay với thủ vệ cửa hông.
Cửa hông vừa mở ra, bảy, tám tiểu nha hoàn đều cao hứng đi ra cửa, bên ngoàicũng có hai cỗ xe ngựa chờ, đang muốn đem các nàng đưa vào trạm dịch trongthành, sau đó để lại các nàng tự về quê nhà.
Hoàng Phủ Diễm đi theo ra cửa, nhìn những nha hoàn nối đuôi nhau bắt đầu xếphàng lên xe, hắn đi đến bên cạnh người cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Đại tẩu, tachỉ có thể đưa đến đây, ngươi đi đường cẩn thận.”
Cuối cùng hắn cũng không an bài người hộ tống đại tẩu, nguyên nhân chủ yếu làhắn thật sự tìm không ra người tự nguyện giấu giếm đại ca hắn để đi theo. Nhưngmà hiện tại người thật sự phải xuất phát, hắn cũng bắt đầu do dự.
Hoàng Phủ Trân gật gật đầu, “Ta biết, ta sẽ cẩn thận.” Nàng tính tốt lắm, đợikhi vào trong thành, nàng trước hết vọt tới chùa Bạch Mã gần vách núi, nghe Lụcnhi nói, nàng chính là bị tập kích ở vùng phụ cận bên kia.
Hoàng Phủ Diễm muốn nói lại thôi, nhìn thấy tổng quản nhìn qua chỗ hắn, hắn hơinhếch môi không thèm nhắc lại.Tay lui ởtrong tay áo nắm chặt, lo lắng cùng do dự trong lòng hắn cuối cùng đều chỉ cóthể hóa thành một câu thở dài, cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người phải đi vàocửa.
Đến khi tổng quản của Hoàng Phủ gia cũng đi vào cửa hông, sau khi cửa hông đónglại, Hoàng Phủ Trân mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng rốt cục rời khỏiHoàng Phủ sơn trang.
“Ai, ngươi nhanh chút đi!” Cô nương đã lên chiếc xe thứ hai, cười khanh kháchvẫy vẫy tay.
“Đến đây!” Hoàng Phủ Trân xách bọc y phục nhỏ trong tay lên, ba bước làm haibước xông lên trước, đang lúc nàng muốn nhấc chân tiến vào trong xe ngựa thìbên hông bỗng nhiên căng thẳng —— “A!” Thân thể nàng không báo động trước ngãvề phía sau, tiến vào trong lồng ngực cứng rắn, nàng còn chưa kịp có phản ứng,rèm xe ngựa đã bị một cánh tay vươn ra từ phía sau kéo xuống.
“Đi!” Một đạo tiếng nói trầm thấp từ trên đầu rớt xuống, khiến cái đầu choángváng toàn bộ của nàng đột nhiên bị đánh thức!
Người điều khiển xe ngựa vừa nghe đến mệnh lệnh này, lập tức giơ tay lên, vungroi chạy đi.
Hoàng Phủ Trân mắt thấy xe ngựa chạy nhanh cách xa, hốc mắt hơi hơi đỏ lên,miệng mếu máo, mất mát gục đầu xuống, không muốn đối mặt sự thật gì.
“Đi thôi.” Người ôm nàng bước đi về phía bên kia.
Nàng buông tha cho giãy dụa, cúi đầu ngầm chà chà tay theo ở phía sau hắn.
Đi được không xa, đi đến dưới một gốc cây đại thụ, dưới tàng cây còn cột mộtcon tuấn mã, nàng nhịn không được nghi hoặc nhìn về phía nam nhân kia. “Đâylà...” Là ý tứ nàng đang suy nghĩ sao?
Hoàng Phủ Vệ chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn nàng, “Ngươi không phải muốn tớiHàng Châu tìm gia gia sao?” Con ngươi đen sâu đảo qua nàng, mới vừa rồi ôm nàngvào lòng thì hắn mới cảm nhận được nàng vốn đúng là nhu nhược xinh xắn như vậy!
Ở trong lòng hắn, ngay từ đầu xác thực không tin chuyện nàng mắc chứng mất trínhớ, cũng không nghĩ đến nàng lại cứu Ôn Vũ. Ôn Vũ có thể nói là người giántiếp hại nàng bị trục xuất đến trang viện ở Tế Nam, nếu nàng mất trí nhớ làgiả, khi Ôn Vũ không còn hơi thở, nàng sẽ làm bộ luống cuống ở một bên xemdiễn, nhưng nàng không có, ngược lại dùng toàn lực đem Ôn Vũ cứu trở về từ quỷmôn quan.
Ánh mắt ngưng trọng mà cấp bách của nàng khi đó là không giả được, nàng là thậttâm muốn cứu Tịch Ôn Vũ. Sự thiện lương cùng dũng cảm của nàng khiến cho hắncảm thấy trong lòng rung động, đồng thời cũng bắt đầu tin tưởng nàng thật đãquên đi tất cả quá khứ.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng có một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy có chỗ nào khôngthích hợp, không chỉ là nàng thay đổi tính tình, mà là có loại rung động ngaycả hắn cũng không cách nào hình dung.
Cho nên, khi hắn nghe Diễm đệ muốn đưa nàng đi tìm gia gia thì cũng đã hạ quyếttâm, hắn cũng muốn đi theo. Hắn muốn làm rõ ràng phần cảm nhận kỳ lạ đối vớinàng kia là cái gì.
“Ách... Đúng vậy, ngươi cũng muốn đi?” Hoàng Phủ Trân cảm thấy có mấy đám mâyđen thổi qua đỉnh đầu, nếu hắn muốn đi cùng, nàng sẽ không thể trước vòng đixem nơi rơi xuống nước lúc trước.
Hoàng Phủ Vệ lạnh lùng liếc nàng một cái, “Cách duyên [ly hôn] không chỉ là chuyện của ngươi.” Cho dù hắn muốn hưuthê cách duyên, cũng là chuyện của hai người bọn họ, đi tìm gia gia tự nhiêncũng phải cùng nhau. Diễm đệ không hiểu chuyện, hiện nay nàng một chút võ côngcũng không có, nếu trên đường gặp chuyện gì, nàng làm sao tự bảo vệ mình?
Hắn một chút cũng không phát hiện, khi hắn nghĩ như vậy, đã đại biểu cho bắtđầu quan tâm nàng.
Hắn nói như vậy cũng đúng. Hoàng Phủ Trân do dự, ngắm sắc mặt lạnh lùng của hắnmột cái, được rồi, xem ra nàng là không thoát khỏi hắn được, huống hồ... Hắnkhông đem nàng đưa về trang viện cũng không tồi. Tuy rằng có chút khiến ngườikhác chán ghét, nhưng trên đường có người đi cùng cũng an toàn, dù sao đầu nămnay sơn tặc đạo phỉ nhiều, vạn nhất thực bị vận may của nàng khiến đụng phải,nàng thật đúng là không dám tưởng tượng kết cục của mình.
Hoàng Phủ Vệ nhảy lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng, thấy nàng vẫnmang vẻ mặt hoảng hốt, nhịn không được nhíu chặt mày. “Lên ngựa.”
“A?” Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn tuấn mã cao lớn trước mắt này, đỉnh đầunàng cũng mới đến lưng ngựa mà thôi, nàng phải làm sao lên ngựa?
Ở bên cạnh ngựa đi một vòng, nàng xem xem, cuối cùng trực tiếp đối người trênlưng ngựa vươn hai tay.
“Làm chi?” Hoàng Phủ Vệ khó hiểu nhìn nàng.
Hoàng Phủ Trân thưởng cho hắn một cái xem thường, “Ngươi không thấy ta ngườithấp chân ngắn, làm sao lên được? Kéo ta lên nha!” Người này có ý định khi dễnàng!
Con ngươi đen của hắn lóe lóe, đối với thái độ của nàng có chút bực mình, môimỏng mím lại, cứng ngắc cầm tay nàng, vừa dùng sức liền đem nàng kéo vào tronglòng.
“Thật cao...” Ngồi trên lưng ngựa, trong lòng Hoàng Phủ Trân có chút sợ hãi, tựđộng tự phát bắt lấy lưng áo của hắn.
Hoàng Phủ Vệ cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy trong mắt nàng có thần sắc sợhãi, trong lòng hơi đắc ý, nhưng mặt vẫn không đổi sắc. Hắn kéo nhanh cươngngựa, đá bụng ngựa một cái, tuấn mã cất vó hí vang, trong chớp mắt chạy đi nhưtên bay.
“A! Ngươi cưỡi chậm một chút a...”
Xa xa truyền đến tiếng cầu xin thê thảm, tiếng cầu xin pha lẫn với tiếng vangầm ầm của vó ngựa, loáng thoáng, dường như còn có tiếng cười trầm thấp đượckiềm chế.