Chương trước
Chương sau
Qua một buổi tối, chân ViênVô Song trở thành cà nhắc. Mặc dù bác sĩ giúpcô đã kiểm tra, nói là không có gì đáng ngại,sau khi về nhà băng thoa cộng thêm chườm nóng, mắt cáchân liền có thể hết sưng, nhưng người nếu yếu,ngay cả số mạng cũng sẽ đối nghịch với mình.
Bên bác sĩ Tây y, tối đa cũngchỉ có thể đưa thuốc tiêu viêm (làmtiêu tan chỗ sưng)cho cô uống, đối với bịtrật mắt cá chân không có trợ giúp gì.
Cuối cùng, cô ở nhà bị Tháihậu bức bách, đi tới Quốc Thuật quán (quán võthuật truyền thống Trung Quốc) đầu hẻm tìmbác A Quyền.
Bác A Quyền vốn là thầy thuốcĐông y, đối với châm cứu, nối xương, xoa bóp cũng rấtsở trường, ở quê nhà cũng rất nổi tiếng.
Bất quá bác năm nay đã sáu mươi,con trai cùng con gái không phải là làm nha sĩ thì làlàm bác sĩ khoa nhi, không có một người nào, không có mộtai nguyện ý thừa kế bảng hiệu của bác, trở thành thầythuốc Đông y. Cũng bởi vì lớn tuổi, tay thường hay run,không thể cầm châm nhỏ nữa, rất sợ hơi thất thần sẽ châmnhầm huyệt đạo. Cho nên mấy năm gần đây cô thàuống thuốc rồi tiêm thuốc, rất ít đi thăm Quốc Thuậtquán của bác A Quyền.
Hôm nay mẹ của cô nói cho côbiết không cần lo lắng, bởi vì bác A Quyền tuyên bố một tintức lớn, bác có người kế nghiệp.
Bởi vì bác có một người con nuôicũng là học thầy thuốc Đông y, còn từng đến Trung Quốcbái danh y làm thầy, gần đây rốt cục học thànhvề nước, ý định thay bác nối nghiệp, vì mọingười phục vụ.
Nghe nói con nuôi bác A Quyền dángdấp cao lớn anh tuấn, là người thân thiết có lễ phép, đốivới một ít người có tạp niệm hay người sợ thuốc lạicực độ có kiên nhẫn, không ít Obasan(tiếngNhật: cô, bác) đối với hắn lần đầu gặpđã quen thân, còn có người bắt đầu hỏi thăm bốicảnh gia thế của hắn.
Mà mẹ Viên Vô Song vừa lúcchính là một thành viên tham gia vào chuyện này,đối với những tin tức nho nhỏ hết sức linh thông,vừa được biết thầy thuốc độc thân, liền lập tứcđăng ký cho cô, đợi cô vừa về tới nhà, lại lôi côchạy ra, muốn cô đến Quốc Thuật quán của bác A Quyền trìnhdiện. Cô không dám không tuân theo ý chỉ Thái hậu,không thể làm gì khác hơn là lê cước bộ nặng nề đivề phía đầu hẻm. Rốt cuộc là thầy thuốc nàongốc vậy a, buông tha cho tiền đồ rộng mở phía trước,chạy đến cái thôn đánh bắt cá nho nhỏ này, thừakế bảng hiệu của bác A Quyền?
Cô đi tới lầu 3 ngang qua câyxoan phía trước, nhìn bảng hiệu giắt tại cửa, trên đó viếtnăm chữ “Quyền sư Quốc Thuật quán”.
Bác A Quyền vừa vặn ngồi ở cửahóng mát, vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng lên,vừa nhiệt tâm đỡ cô đi vào trong nhà, vừa thânthiết nói: “Song à, a mẫu con có giúp con hẹn trước, đếnđây.”
“Bác A Quyền, chân của con bị trật......”
“Bác biết.” Bác A Quyền nóigiọng Đài(Đài Loan),để cô ngồi ở trên ghế. “Con chờ một chút, bác đivào gọi a Triệt.”
Bác cười với cô để lộ mộthàng răng vàng óng, sau đó đi vòng ra sau tấm bìnhphong.
Chỉ chốc lát sau, cô nghe đượctiếng gọi lớn.
“A Triệt, có tiểu thư đếnkhám bệnh......”
Đột nhiên, Viên Vô Song cảm thấymột trận lạnh run, sau đó lan tràn đến tất cả tứ chi.Không biết tại sao, bác A Quyền gọi ”A Triệt”, khiếncho cô có liên tưởng không tốt. A Triệt, khiến cô nhớlại Quan Triệt.
Sau đó, là một thầy thuốc Đông yba mươi tuổi, vừa tới Hạnh Phúc Lý không lâu......
Cô không muốn suy nghĩ rằng con nuôibác A Quyền chính là tên Quan Triệt mới gặp phảingày trước, bởi vì cô thật không tin mình có vận xui nhưvậy.
Lúc này, một người đàn ông mặc áobào trắng chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong.
Viên Vô Song thu lại ánh nhìn,căn bản không có dũng khí ngẩng đầu, không ngừng cầunguyện, hi vọng con nuôi bác A Quyền không phải là tênQuan Triệt chết tiệt kia.
Người đàn ông mặc áo bào trắngở trước mặt cô mấy bước đứng lại, sau đó từ từngồi xuống ghế da.
“Anh nói rồi, em sẽ chủ động tới trướcmặt anh.” Tiếng nói hắn trầm thấp dễ nghe, còn ẩnhàm vui vẻ.
Phổi của cô giống như là bị dộimột gáo nước lạnh, kích động đến hốc mắt chảy ra nước,chẳng qua là sau một khắc cô chỉ muốn chửi rủa. Sao côcó vận xui như vậy...... Cô rốt cục mở mắt ra,giống như là muốn xác nhận đáp án.
Đáp án, ở ngay trước mặt cô.
Quan Triệt mặc áo bào trắng, đáng chết, saolại thích hợp với hắn thế.
Con nuôi bác A Quyền chính là QuanTriệt, Quan Triệt chính là con nuôi bác A Quyền...... Bấtkể cô đảo ngược thế nào, sự thật vẫn là sự thật, giốngnhư là văn tự khắc trên thạch tự (bảnin đá),không cách nào có thể xóa bỏ.
“Được, tí nữa tôi sẽ quyên ra mộtphần ba tiền lương của tôi cho đoàn từ thiện.” Côthật muốn đi quyên tiền tiêu trừ nghiệt chướng.
Số mạng thật không thể đánh cuộc, hơnnữa mười lần đánh cuộc chín lần thua. Viên Vô Songhôm nay rốt cục đá trúng thiết bản (khốisắt, bàn sắt),góp tiền, cũng học được bài học.
Nhìn bộ dáng cắn răng nghiếnlợi của cô, Quan Triệt không thèm để ý chút nào, nở nụcười nhàn nhạt, rất chuyên nghiệp nâng chân phải cô lên,sau đó đem bắp chân cô đặt lên trên đầu gối củahắn ”Đưa anh xem chân em thế nào.” Hắn cởi dép cô ra,lộ ra đôi bàn chân trắng noãn, mà bàn chân của côkhông lớn, bàn tay của hắn dễ dàng nắm giữ, nhẹnhàng chuyển động mắt cá chân của cô.
“Rất đau sao?”
“Nói nhảm!” Cô trừng hắn một cái,chân mày cũng nhíu lại.
Hắn cẩn thận nghiêm túc kiểmtra mắt cá chân của cô, phát hiện bên ngoài sưng đỏ, thậmchí còn mơ hồ hiện ra tím bầm.
“Dây chằng bên hông bị kéo dãn, em saukhi trở về có băng thoa với chườm nóng chứ?” Tay củahắn qua lại xoa bóp mắt cá chân của cô.
“Có.” Cô tức giận trả lời.
“Thật biết điều.” Hắn khẽ cườimột tiếng, giống như là dỗ trẻ con, “Chờ anh một chútgiúp em cố định mắt cá chân, mấy ngày nay phải để cho chânphải của em nghỉ ngơi một chút, không được dùng sứcnhiều quá.”
Cô đô đô kêu la, giống như làtrả lời hắn, hoặc như là đang trù yểu mắng hắn.
Hắn sử dụng lực đạo thích hợp, thuậntheo chiều kim đồng hồ xoa bóp cho cô, trước kìmmắt cá chân của cô, lại từ từ đi tới bắp chân xoabóp đều đặn. Viên Vô Song muốn lùi chân phải về,nhưng bị bàn tay to của hắn giữ lại, vì vậy ngẩng đầutrừng mắt liếc hắn một cái, giằng co với hắn chẳngđược.
“Anh làm gì thế?” Sắc mặt của côkhẽ thay đổi, bởi vì hai tay hắn đang trên đùi của côsờ tới sờ lui.
“Giúp em từ từ xoa bóp, tiêu trừsưng phù.” Cặp mắt đẹp của hắn nhìn thẳngchống lại cô, nụ cười từ từ lộ ra.
“Quan tiên sinh, tôi bị thương là ởmắt cá chân, nhưng anh bây giờ lại là xoa bópbắp chân.” Cô nghiêm mặt, dễ dàng cảm nhậnđược nhiệt độ bàn tay hắn.
“Anh là đang giúp em buông lỏng cơthể.” Hắn động tác lão luyện khẽ xoa bóp đè ép các huyệt đạo cơbắp chân của cô.
“Anh...... Ai da......” Cô bởi vì đầungón tay hắn dồn lực đạo mà nhẹ hô một tiếng.
Bàn tay to của hắn chuyển tớibàn chân của cô, rất nhuần nhuyễn dồn lực lênhuyệt đạo bốn phía bàn chân, tiếp theo lại đếnlòng bàn chân. Đồng thời, đáy mắt của hắn hiện lên ánhsáng tà ác, các đốt ngón tay phải gập lại, sau đóấn mạnh một huyệt đạo khác dưới lòng bàn châncô.”A...... Quan Triệt, anh tên khốn kiếp này!” Nướcmắt của cô lập tức tràn ra ngoài, hai tay nắm chặtmột bên góc bàn.”Buông...... Buông tôi ra, hỗntrướng......” Cô toàn thân giống như là bị điện giật,ê ẩm tê dại không có biện pháp nhúc nhích.
“Chậc... chậc... chậc, dạ dày em không tốt,nhất định cũng không có ăn cơm đúng giờ, phải không?” Hắnkhẽ cười một tiếng, lại ở trên huyệt đạo dùngthêm lực. “Cho nên trưa mai cùng anh ăn một bữacơm đi!”
“Anh đừng có làm...... A a a......” Côthét chói tai lên tiếng, căn bản không có biện pháp cựtuyệt.”Quan triệt, tôi muốn giết anh...... Anh......”
“Đáp ứng anh, ăn một bữa cơm vớianh.” Hắn lơ đễnh, tiếp tục dùng sức lên huyệt đạotrên lòng bàn chân của cô.
“Má...... a......” Cô nhất quyếtkhông chịu khuất phục, không thể vì hắn sử dụng thủđoạn tiểu nhân mà khuất phục.
“Hử?” Không quan hệ, lực đạocủa hắn lại mạnh thêm một chút.
“Được...... Được rồi! Ăn cơm thì ăncơm......” Cô đau đến ứa nước mắt, sự kiên cường biếnmất không thấy đâu, bất đắc dĩ, không thể làm gìkhác hơn là gật đầu đáp ứng.
...... Từ giờ là bắt đầu, Viên VôSong mới hiểu được rằng, cô thật thật cực kì ghétthầy thuốc Đông y...... Không, là Quan Triệt mới đúng.
Viên Vô Song vô cùng khó chịu.Đều là tại mẹ của cô nhiều chuyện, vậy mà không có hỏiý kiến của cô đã giúp cô đăng kí, kết quả hại côvới Quan Triệt lại gặp mặt không nói, còn phải góp một phầnba tiền lương cho đoàn từ thiện.
Nhưng là cho dù cô quyên tiền ra ngoài,cũng không có thay cô xoá bỏ nạn kiếp a!
Tên Quan Triệt vẫn cứ tiếp tục dâydưa với cô, hơn nữa còn cùng cô hẹn hôm nay lúc nghỉ trưa,muốn tới bệnh viện tìm cô ăn cơm.
Chẳng lẽ hắn không biết y tábề bộn nhiều việc? Làm sao có thời giờ hảo hảo ănmột bữa cơm?
Cô tựa như là bị nguyền rủa,cả buổi trưa đều ở đây nhớ chuyện này. Cô đối vớiQuan Triệt một chút cũng không biết, cho nên cũng khônghề nghĩ đến hắn lại là gã đàn ông vô lại như vậy, cũngrõ ràng đối với hắn một chút hứng thú cũng không có,hắn lại bắt được cơ hội, muốn cùng cô dây dưa. Rốtcuộc cô phải làm sao mới có thể bỏ hắn?
Viên Vô Song hết bận chuyện vặt,ngồi ở phía sau quầy ngẩn người.
Bởi vì chân cô bị thương, cho nênđồng nghiệp thông cảm cho cô, muốn cô ở quầy xử lýcác công việc đăng kí là được, chuyện chân chạy liền giaocho những người khác làm.
Thời gian nghỉ trưa vừa đến,gần sát quầy phát hiện một người mặc áo sơ miT-shirt cùng quần jean nam, đôi mắt màu lam xuyên qualớp kính thủy tinh nhìn cô.
Tới rồi, chính là tránh không xong a!
Viên Vô Song nhìn chằm chằm Quan Triệt,không nghĩ tới hắn canh thời gian chuẩn như vậy liềnđến tìm cô.
“Được rồi! Tôi biết.” Cô tứcgiận trừng hắn một cái, sau đó không cam lòng rời khỏichỗ ngồi, từ phía sau quầy đi từ từ ra ngoài.
Quan Triệt là một người đànông biết quan tâm chăm sóc, thấy cô hành động bất tiện, chủđộng tiến lên vịn bên eo của cô, để cho thân thể duyêndáng của cô dựa vào lồng ngực của hắn.
“Tôi còn có thể đi......” Cômuốn thoát khỏi kiềm chế của hắn.
“Vô Song, em cần gì cậy mạnh thếđây?” Cánh tay của hắn hơi dùng sức, khiến thân thể côvừa kháng cự liền ngã vào lòng ngực hắn.
“Tôi không có cậy mạnh......” Cô làthật không muốn đến gần hắn tí nào.
Hơn nữa kể từ lúc hắn xuất hiện, khôngít bệnh nhận liền nhìn hắn với ánh mắt tò mò,cũng không hề chậm chạp nhìn thấy một màn này,đều cúi đầu ha ha cười.
Rất tốt, cô thảm, tin tức bát quáinày nhất định sẽ truyền tới tai mẹ cô.
Hắn cúi đầu, cằm để trên đỉnh đầu cô,“Em tại sao lại kháng cự anh? Là sợ anh ăn em sao?”
“Anh......” Khuôn mặt tròn của côngẩng lên, cánh môi không cẩn thận đụng phải cằmcủa hắn, để cho hai người thoạt nhìn hết sức mập mờ.
Hắn cười cong cặp mắt đẹp,cánh môi gần sát lỗ tai của cô, “Nói không chừng là emmuốn ăn anh.”
Lời của hắn nói hết sức trêu đùalòng người, bất quá nghe vào trong tai cô, lại có ý khiêukhích đắc ý, làm cô trợn to hai tròng mắt mỹ lệ. “Tôi làmuốn băm anh thành mười tám đoạn, sau đó lóc da củaanh, ăn thịt của anh.” Cô cắn răng nghiến lợi nói ra.
“Em sau khi tan tầm nhớ tớitìm anh, anh sẽ chủ động hiến thân, mặc cho em ănsạch sẽ trơn bóng.” Hắn thổi khí nóng nhẹ lướt qua taicủa cô.
“Anh......” Cô tức giận muốn tránhthoát hắn, nhưng không cách nào được như ý nguyện, đếncả lời nói bên miệng cũng như gai vướng trong họng, thếnào cũng không thể nói ra lời.
Hắn thấy sắc mặt thở phì phì vì bịđánh bại của cô, không nhịn được mỉm cười.
Ba năm trước đây, hắn đã chú ý tớicô, chẳng qua là chậm một bước, khi đó cô đã trở thànhbạn gái của bạn học, coi như hắn muốn ra tay, cũng khôngcó bất cứ cơ hội nào.
Hắn liếc mắt một cái liềnnhìn thấu tâm cô, biết cô là một phụ nữ rất có cátính, đàn ông bình thường căn bản không cách nào bắt đượccô. Hắn có mười phần nắm chắc có thể bắt được cô,chẳng qua là do sơ suất của hắn, hắn bỏ lỡ cơ hội gặpgỡ cô, cho đến...... Một ít chuyện ngoài ý muốn, bọnhọ gặp mặt ngoài ý muốn. Đến bây giờ, hắn đối vớimột đêm kia còn nhớ mãi không quên.
Cô giống như tiểu miêu giương oai, lúcở trên người hắn vừa cắn vừa cào, nhưng cuối cùng cô hóathành kẹo đường mềm nhũn, hòa tan trong ngực hắn.
Cho tới nay, hắn vẫn hoài niệm cô ngaylúc đó ngọt ngào thế nào.
Cho nên ba năm sau gặp lại cô, tựanhư một thỏi kẹo ngọt hấp dẫn hắn, không cònđường lui muốn đem cô chiếm thành của mình.
“Này.” Viên Vô Song lôi kéocánh tay của hắn, kéo suy nghĩ của hắn trở về.“Tôi một giờ rưỡi phải đi làm, xuống dưới lầu một củacông nhân dùng cơm đi!” Chân của cô còn chưa khỏi hẳn,cũng không muốn chạy ngược chạy xuôi
“OK.” Hắn rất nhanh đáp ứng,thuận theo yêu cầu của cô.
Cứ như vậy, cô nửa là buông thamặc cho mình vùi ở trong ngực của hắn, cùng hắnchờ thang máy xuống dưới lầu, mà cô cũng bắt đầu hiểu,càng chống lại số mạng, thua thiệt càng về phíamình a!
Cho nên, viên Vô Song học thôngminh. Cô không muốn đối nghịch với số mạng, ngoanngoãn tiếp nhận tình trạng hiện giờ. Nếu Quan Triệtmuốn tìm cô ăn cơm, cô liền ngoan ngoãn cùng hắnăn cơm, dù sao cũng không cần trả tiền, còn cóthể chọn món ăn, thật tốt.
Quan Triệt ngồi ở đối diện với cô,nhìn cô mặc dù mặt tỏ ra bất mãn, nhưng vẫn là há tomiệng gặm nhắm thức ăn, không hề bởi vì hắn ở trướcmặt cô mà dáng vẻ kiểu cách, qua năm phút đồnghồ sau, vẻ mặt cứng nhắc của mới từ từ thả lỏng.
“Vô Song.” Hắn chợt gọi cô.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khôngvui mở miệng, “Làmgì?” Cô cùng hắn có quen biếtnhư vậy sao? Hắn gọi tên của cô thật đúng là tựnhiên a!
Hắn cười không đáp, đưa tay lauchùi dưới khóe miệng của cô, sau đó bỏ hạt cơmgiữa đầu ngón tay vào trong miệng, làm bộ cắn cắn,cười nhìn cô.
“Ác.” Cô sờ sờ khoé miệng tựahồ còn lưu lại nhiệt độ của hắn, bởi vì động táccủa hắn mà đỏ mặt. Không hiểu sao, cô cảm thấy có chútrung động.
Rõ ràng tình tiết này từng xem quatrong tiểu thuyết, nhưng là hiện tại có người thậttrình diễn, cô thế nhưng tựa như là nữ nhân vậtchính trong tiểu thuyết, cảm thấy đỏ mặt tim đập.
Không đúng! Cô cũng không phảiháo sắc, làm sao vì hắn mà tim đập nhanh hơn?
“Bộ dáng đỏ mặt của em thậtlà đáng yêu.” Hai tay hắn thay phiên nhau, chống đỡcằm, con ngươi màu lam toát ra mị lực.
“Ai đỏ mặt? Anh mù hả!” Cô bấtmãn xùy một tiếng, vội vàng cúi đầu, muốn che dấutâm tình của mình.
Đáng chết! Tên Quan Triệt nàythật rất tà ác, bày ra cả người lẫn khuôn mặt tuấntú vô hại trước mặt cô mua vui, thật......Làm người ta rấtmuốn nhìn lâu mấy lần.
“Thật ra thì chúng ta cũng có thểhòa bình chung sống, em không nhất định phải tránhanh xa ngàn dặm.” Thanh âm của hắn thành thật chất phácdễ nghe, tựa như đàn vi-ô-lông du dương.
“Luật pháp có quy định tôi nhấtđịnh phải chung sống hòa bình với anh sao?” Cô bàyra bộ dáng xem thường, “Còn nữa, tôi không cảm thấytôi và anh có quen như vậy, nhất định phải tiếp nhận anh, đượckhông?”
“Chúng ta thế nào không quen?” Hắncười toét miệng, “Anh với em cũng đã gạo sốngnấu thành cơm chín rồi, còn không quen thuộc?”
“Anh......” Cô dùng sức để đũa xuống,phát hiện người bên cạnh cũng quay đầu nhìn cô chămchú, không thể không hạ thấp giọng, “Đáng chết, anh tốtnhất đừng nhắc lại chuyện trước kia, cuộc sống luôn cóngoài ý muốn, hiểu không?”
Hắn nhún nhún vai, “Không bằng emđem ngoài ý muốn trở thành trúng mục tiêu nhất định,có lẽ tâm tình sẽ khá hơn.”
Cô hít sâu một hơi, chính làmuốn mở miệng giải thích, lại phút chốc trừng lớn haicon mắt, ánh mắt xuyên qua bờ vai của hắn, nhìnthấy người bác sĩ đang mặc áo bào trắng, mà lời nói vướngở trong cổ họng, hồi lâu cũng không phát rađược thanh âm nào.
Má! Cô...... Gần đây gặp vận rủi sao?
Quan Triệt nhìn bộ dáng hoảngsợ của cô, không hiểu quay đầu, nhìn thấy một bác sĩ cùngmột học sĩ sóng vai đi tới, thoạt nhìn hết sức thân thiện.
“Bác sĩ Trịnh, nơi này chính là nhàăn của công nhân, phần lớn bác sĩ không cóthời gian đi ra ngoài ăn cơm, liền trực tiếp ở chỗ nàydùng cơm, bất quá...... Anh nếu có muốn ăn gì đó, cũng cóthể gọi điện thoại cho em, em sẽ mang vềgiúp anh......”Học sĩ cười ngọt mị mị nói.
“Cám ơn.” Trịnh Dư Nghĩa gật đầu,vừa đúng đi ngang qua Vô Song cùng Quan Triệt ngồibên cạnh.
Viên Vô Song theo bản năng dùngtóc che mặt, không muốn mặt đối mặt với hắn.
Bất quá, không còn kịp rồi.
“A?” Trịnh Dư Nghĩa dừng bước lại, vừađúng cùng Quan Triệt nhìn nhau, “Quan Triệt?”
“Hi.” Hắn rất chính trực, cùng bạn họccũ chào hỏi.
“Làm sao cậu lại ở chỗ này?” TrịnhDư Nghĩa đặt tay lên trên bàn của hai người.“Vị này......” Ánh mắt của hắn chuyển qua trênngười Viên Vô Song, cảm thấy cô nhìn rất quen mắt...
“Vị y tá này có phải..... Viên VôSong?”
Cô suy sụp hạ hai vai, biết mìnhkhông tránh được.
“Em sao lại ở chỗ này?” TrịnhDư Nghĩa thất kinh.
“Cái vấn đề này phải là tôihỏi anh!” Viên Vô Song trừng hắn một cái, đồngthời nhìn về phía bảng tên trước ngực hắn.
Khoa tiết niệu, Trịnh Dư Nghĩa.
Rất tốt, hắn là bác sĩ, mà cô thật rấtxui, cùng hắn oan gia ngõ hẹp! Trơ trọi trước mặt bạn bètrai gái mà nói.
“Hai người......” Trịnh Dư Nghĩachỉ ngón trỏ, thay phiên chỉa về phía cô cùng QuanTriệt.”Hai người tại sao lại ở chung một chỗ?”
Bạn gái trước cùng bạn học? Tổ hợpnày quá kỳ quái.
Viên Vô Song cảm thấy một cổhờn dỗi cắm ở ngực. Số mạng thật muốn chơi cô có phảikhông?
Đầu tiên là xuất hiện đối tượngcùng cô xảy ra chuyện tình một đêm, sau đó bạn trai cũlại chạy đến làm xáo trộn...... Cuộc đời của côcòn phải xuất hiện bao nhiêu cái ”ngoài ýmuốn” nữa?
“Rất kinh ngạc sao?” Quan Triệt lơđễnh nhìn Trịnh Dư Nghĩa. “Tôi đang theo đuổi cô ấy.”
Theo đuổi cô?! Viên Vô Song nhìn chằmchằm hắn, mấp máy miệng, lại không phát ra được mộtchút thanh âm. Một bên vẻ mặt tiểu hộ sĩ cùngTrịnh Dư Nghĩa giống nhau như đúc, đều làgiật mình há tomồm. Đừng bảo là người khác cảm thấy kinh ngạc,ngay cả cô là người trong cuộc cũng giật mình vạnphần.
Lần này lại đang diễn cái gì?
Quan Triệt nói muốn theo đuổi cô, đếnmức bạn trai cũ Trịnh Dư Nghĩa lại nhíu màynhìn cô, phảng phất im lặng thẩm vấn cô.
“Anh......” Mới không phải muốn theođuổi tôi chứ! Cô rất muốn lớn tiếng phản bác, nhưnglại không muốn trước mặt Trịnh Dư Nghĩa làm sángtỏ chuyện này.
Đúng a! Tại sao cô ở trước mặtbạn trai trước giải thích?
“A...... Ha ha......” Trịnh Dư Nghĩaphục hồi tinh thần lại, cười cười xấu hổ. “Đồng học,cậu thật rất khiến cho tôi ngoài ý muốn, nhưnglà cậu...... Không biết cô ấy trước kia là bạn gáicủa tôi sao?” Ngữ khí của hắn tràn đầy châm chọc, cònẩn hàm ý tứ khiêu khích cái gã trước mặt.
Viên Vô Song trợn mắt nhìn TrịnhDư Nghĩa một cái. Chuyện trước kia có cần thiết nhắclại lần nữa sao? Cô cùng hắn sớm đã không cònbất kỳ quan hệ gì.
“Tôi biết.” Quan Triệt như cũbảo trì tốt phong độ.
“Vậy cậu......” Trịnh Dư Nghĩadừng lại.
Viên Vô Song đứng lên, giống nhưmột mạch đánh cuộc, chủ động cầm tay Quan Triệt.
“Tôi đáp ứng anh trở thànhbạn trai của tôi. Anh ăn no chưa? Chúng ta nên đi, đemchỗ ngồi tặng cho bác sĩ Trịnh cùng nữ bằng hữucủa anh ta đi!” Cô vẫn không quên hướng Trịnh Dư Nghĩalộ ra nụ cười giả tạo.
Trịnh Dư Nghĩa sắc mặt đại biến, khôngnghĩ tới Viên Vô Song lại cho hắn mất mặt, chẳng nhữngkhông hề liếc nhìn hắn, còn vứt tự tôn đàn ông của hắnlên mặt đất chà đạp.
Vẻ mặt Quan triệt không có thayđổi gì, cũng đứng lên.
“Em nói gì đều được.”
Hắn cười cong đôi mắt màu lam,mang theo cô rời đi.
Trịnh Dư Nghĩa đứng tại chỗ,vẻ mặt phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.