Khi đi đến đại sảnh cô chợt thấy người đàn ông lúc nảy đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng, Thẩm Nhược Giai không sợ, mà còn đi đến gần người đó.
Giọng nói trầm của Lục Tử Mặc lại cất lên khi thấy Thẩm Nhược Giai đến gần.
" Bước thêm một bước nữa thì ta sẽ cho người chết tại đây "
" Ôi chao...!! Chưa gì đã dọa nhau rồi, tôi đã làm gì đâu chứ "
" Con người bọn ngươi đã bao giờ làm nên trò trống gì đâu, chả hiểu tại sao bọn con người các ngươi có thế đến được đây..?"
" Tôi không biết những người trước đã làm gì, nhưng đừng vơ đũa cả nắm như thế, là do ngươi chưa gặp được người tốt đó thôi"
" con người các ngươi cũng giỏi ăn nói thật đấy " Lục Tử Mặc đứng dậy và đi về phía cô.
Khi đến gần Thẩm Nhược Giai, Lục Tử Mặc đưa tay nâng cằm cô lên nhìn rồi nói.
" Ta chỉ tin khi chính mắt ta thấy, mà trông ngươi cũng có gì đó thu hút quá nhỉ"
Ngón trỏ của Lục Tử Mặc khẽ lướt nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô.
Thẩm Nhược Giai thấy có gì đó không ổn liền gạt tay Lục Tử Mặc xuống rồi đáp " có vẻ ta thấy ngươi hơi tùy tiện rồi đấy".
Lục Tử Mặc nhếch mép cười rồi quay lưng bỏ đi, vừa đi Lục Tử Mặc vừa nói.
"Đến đây bằng cách nào, mau nói cho ta nghe."
" Tại sao tôi phải nói...??"
Lục Tử Mặc đứng lại, quay mặt nhìn cô, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-vuong-dung-quay-nua/2931015/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.