Đúng lúc Thẩm Nhược Giai đang bực Lục Tử Mặc chuyện vừa nảy đã vậy Lục Tử Mặc còn vừa bịch miệng cô, khiến cô càng bực thêm.
Thẩm Nhược Giai cố gắng bình tĩnh, cô một nụ cười gượng gạo rồi nói với giọng làm nũng.
" Lục đại nhân, ngài cùng tôi đi dạo chỗ này được không~~"
" tôi mới đến nên không biết ở đây như thế nào, sợ đi một mình lắm"
Lục Tử Mặc lạnh lùng đáp " muốn đi thì ta cho người đi cùng ngươi, ta không rảnh"
Bất ngờ Thẩm Nhược Giai ôm lấy Lục Tử Mặc làm anh bất ngờ trợn mắt nhìn cô
" huhu...tôi chỉ muốn đi với ngày thôi, mấy người khác tôi sợ lắm, ngài đi cùng tôi đi mà ~~"
Lục Tử Mặc cảm thấy khó chịu khi bị ôm bất ngờ như vậy, anh kéo cô ra nhưng Thẩm Nhược Giai bám chặt không chịu buông.
Vì quá khó chịu đã vậy Thẩm Nhược Giai lại còn cứng đầu nên Lục Tử Mặc buộc phải dùng phép để trói cô lại.
" bớt phiền được rồi con mèo hoang kia, cẩn thận một chút đi "
Thẩm Nhược Giai đen mặt, nghiến răng thầm chửi " Cái qq gì vậy nè, tên này khó nhai rồi"
" Giờ sao thoát ra đây, bây giờ không thể dùng phép được"........" hửm, dùng chiêu nước mắt thử xem "
Thẩm Nhược Giai ngẩn đầu lên nhìn Lục Tử Mặc, nước mắt đầm đìa nói.
" Lục đại nhân...hít..hít.., ngài....ngài..quá đáng thật...hít..hít"
Lục Tử Mặc có hơi bất ngờ trước hành động của Thẩm Nhược Giai nhưng vẫn bình thản đáp.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-vuong-dung-quay-nua/2931007/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.