Chương trước
Chương sau
Bên này Ngọc Thanh Nhã cảm thán không dứt miệng, bên kia Bá Vương Thương Hoả ôm chặt lấy bụng cười đến vật vã dưới đất :
-" Ha ha ha, cười chết bổn gia, cứ ngỡ tiểu ngốc tử ngươi phải mấy năm nữa mới được làm phụ thân, ai ngờ ngươi thăng chức nhanh như vậy !"
Thiên Xích Viêm :"..."
-" Câm miệng !"
Hắn gằn lên.
Mặc Nguyệt cũng không biết phải làm sao, tiểu hài bụ bẫm đáng yêu đột ngột nhào tới ôm chầm lấy chân nàng, ngọt ngào gọi liên tục :
-" Mẫu thân...mẫu thân..."
Tiểu hài tử không ngừng gọi, đôi mắt trong vắt không nhiễm một hạt bụi nhìn nàng chăm chú, sợ như chớp mắt một cái nàng đã biến mất, bỏ lại nó một mình.
-" Hay chúng ta thu nó làm nghĩa tử đi ?"
Thiên Xích Viêm bên cạnh ánh mắt loé lên tia giảo hoạt xảo trá, rất nhanh lại biến mất vô tung vô ảnh, nhưng tia giảo hoạt trong mắt hắn lại bị Mặc Nguyệt một cái liếc mắt tò mò liền bắt được.
Nàng cười thầm, thu thì thu, thêm một miệng ăn cũng chẳng có vấn đề gì, vả lại nó ra nông nổi này tất cả đều là lỗi của Vô Diệm Tâm Liên và Bá Vương Thương Hoả mà.
Phá Diễm Minh Điểu bây giờ không khác gì một tiểu hài tử không có kí ức, ngây ngô gọi Mặc Nguyệt. Nàng ôm nó lên, nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu vài cái lại quay sang nhìn Thiên Xích Viêm :
-" Chúng ta nhận nó làm nghĩa tử thì nên lấy cho nó một cái tên đi, xem nào...Bối Lạc..."
-" Không, ta họ Thiên, đặt tên nó theo họ Thiên đi."
Thiên Xích Viêm đánh gãy lời Mặc Nguyệt, mặt hắn xám xịt hẳn đi khi nghe đến Bối Lạc gia.
Mặc Nguyệt im lặng, trong lòng liền âm thầm liệt Bối Lạc gia vào danh sách không nên nhắc đến.
Xem ra Thiên Xích Viêm hận Bối Lạc gia tận xương tủy !!!
Như hiểu được Mặc Nguyệt suy nghĩ cái gì, Thiên Xích Viêm cười khan, nhẹ nói :
-" Ta không hận Bối Lạc gia, ta chỉ không muốn nghĩa tử của chúng ta mang dòng họ đó, nó là nỗi sỉ nhục của ta."
-" Ta hiểu, vậy lấy họ của huynh, gọi nó là Thiên Diễm Điểu đi."
Mặc Nguyệt cười dịu dàng, nói.
Thiên Xích Viêm cảm thấy có gì đó không ổn, liền đổi thành :
-" Lấy từ "Vũ" được không ? Để từ "Điểu" quá lộ liễu."
-" Được, vậy từ nay con gọi Thiên Diễm Vũ."
-" Nhưng nếu thích nàng vẫn có thể gọi nó là Tiểu Điểu Nhi."
Như không thích cái cách gọi Tiểu Điểu Nhi, Thiên Diễm Vũ phồng má trợn mắt, đánh bàn tay nhỏ bé xinh xắn vào má của Thiên Xích Viêm, kháng nghị kêu lên :
-" Không thích...phụ thân...xấu xa !!!"
-" Kháng nghị vô ích !!"
Thiên Xích Viêm cười giảo hoạt, đưa tay ôm lấy Mặc Nguyệt và Tiểu Điểu Nhi. Mặc Nguyệt thấy Tiểu Điểu Nhi khánh nghị không có hiệu quả lại trưng ra vẻ mặt đáng yêu chết người liền không khỏi buồn cười, khoé miệng cong lên.
Thiếu nữ gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, nam nhân tuấn mỹ vô song, tiểu hài phấn điêu ngọc trác, ba người như một gia đình hoàn mỹ, vui vẻ và hạnh phúc !
_______________
Đô thành Tây Việt Quốc, rất nhiều tu sĩ cưỡi phi kiếm hướng hoàng cung bay tới, náo nhiệt vô cùng.
Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm hai người hai bên, nắm tay dắc Tiểu Điểu Nhi đi trên đường. Một nhà ba người thì hai người lớn đều một thân lam y phiêu dật như nước, xinh đẹp như trích tiên hạ phàm, lại thêm tiểu hài phấn nộn đáng yêu, vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Tiểu Điểu Nhi lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới con người, hết nhìn đông rồi nhìn tây, sờ hết cái này rồi đến cái kia, thích thú cười khanh khách.
-" Hồ lô, kẹo hồ lô đây."
-" Phụ thân, ta muốn ăn !"
Tiểu Điểu Nhi kéo kéo ống quần Thiên Xích Viêm, nhảy nhót đòi ăn.
-" Được."
Thiên Xích Viêm sủng nịnh xoa đầu Tiểu Điểu Nhi.
Mặc Nguyệt nhìn hai phụ tử hoà thuận, lại nhớ đến mới cách đây không lâu, trước khi vào thành hai người này mắt nhìn nhau toé lửa, vung tay đánh nhau liên tục, vậy mà bây giờ lại hoà thuận vui vẻ, thật khiến người khác cứng lưỡi.
-" Ở hoàng cung Tây Việt có gì mà chúng tu sĩ lại tới nhiều vậy ?"
Mặc Nguyệt hiếu kỳ hỏi Thiên Xích Viêm bên cạnh. Hắn ở Tây Việt Quốc lâu như vậy, thông tin chắc nắm rất đầy đủ đi ?
Quả nhiên Thiên Xích Viêm không làm nàng thất vọng, hắn vui vẻ trả lời :
-" Nơi này sắp mở ra Tàng Bảo Tháp, chỉ có một trăm người có thể vào."
-" Các đại tông phái cũng đưa người tới sao ?"
Mặc Nguyệt tò mò hỏi, nếu đây là Tàng Bảo Tháp, bảo bối tất nhiên rất nhiều, các đại tông phái sao có thể không phái người tới ?
-" Không, các đại tông phái sẽ không phái người tới, bên trong Tàng Bảo Tháp có rất đông Ma tu thực lực cường đại, còn phong ấn một Ma Tôn, Tàng Bảo Tháp lại giới hạn tuổi, chỉ có tu sĩ từ hai mươi năm mới được vào, bọn họ sẽ không mạo hiểm gửi người vào. Trước đây đại tông phái có gửi đệ tử tình anh vào, nhưng tất cả đều chết sạch."
Bởi vì như vậy, mà bọn họ không dám gửi người vào nữa.
Thiên Xích Viêm kiên nhẫn giải thích cho Mặc Nguyệt, có lẽ chỉ có mình nàng hắn mới bỏ ra nhiều kiên nhẫn như vậy, đối với người khác có lẽ ánh mắt cũng lười cho.
Mặc Nguyệt híp mắt, nghĩ bên trong nguy hiểm như vậy mà vẫn có người tự nguyện đi vào, như con thiêu thân lao vào biển lửa, bảo bối bên trong nhất định sẽ rất tốt.
-" Chúng ta có lẽ phải vào Tàng Bảo Tháp, Nguyệt nhi, Dương Linh Châu rất có khả năng được đặt ở trong đó."
Mặc Nguyệt ồ lên một tiếng, mỉm cười gật đầu. Nếu Dương Linh Châu ở bên trong Tàng Bảo Tháp, vậy không thể không vào !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.