Lôi vân tụ lại càng lúc càng dày, cho đến khi che kín bầu trời, từng đạo thiên lôi màu tím vờn quanh mây đen, chỉ chờ bổ xuống.
-" Lát nữa nó đột phá là thời gian tốt nhất cho chúng ta lấy Mạch Vôi Dịch, lấy nhanh rời đi nhanh."
Thiên Xích Viêm sủng nịnh xoa xoa má Mặc Nguyệt, nói.
-" Tốt !"
Mặc Nguyệt không để tâm lắm việc hắn nắn bóp mặt mình, khi còn là hài tử, không phải nàng cũng bị hắn nhéo má đến sưng đỏ sao ?
Gréccccc !!!!
Ngay lúc này, một bóng dáng khổng lồ màu đỏ từ trong sơn động vọt ra, rít lên một tiếng chói tai mang theo Linh Lực công kích, Mặc Nguyệt vội bịt tai, Thiên Xích Viêm vẫn thản nhiên như không, còn dùng Linh Lực giúp nàng che tai lại.
Thực lực của nàng là Kim Đan cao kỳ, nhưng dường như Phá Diễm Minh Điểu là Nguyên Anh đột phá Linh Tịch, nàng khó có thể chịu đựng nổi tiếng rít mang theo Linh Lực công kích của nó.
Đôi cách bùng cháy hoả diễm, cả thân mình được phủ đầy lửa nóng bỏng rực rỡ như ngọn lửa toả sáng giữa bầu trời.
Ánh mắt màu trắng của nó nhìn chăm chăm lôi vân, chờ đợi thiên lôi giáng xuống.
-" Bắt đầu rồi."
Ầm !
Một đạo thiên lôi bổ xuống, ầm ầm mạnh mẽ như muốn xé toạc bầu trời, giáng xuống Phá Diễm Minh Điểu thân mình rực lửa, đem một phần lông của nó đốt đến cháy xém.
Thiên Xích Viêm nắm lấy bàn tay mềm mại của Mặc Nguyệt, hai người nhún chân nhảy xuống, hướng hang của Phá Diễm Minh Điểu bay tới.
Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259218/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.