-" Không cần thắc mắc, sẽ sớm thôi các ngươi sẽ biết sự thật, dẫu sao đây cũng không phải là linh hồn thực sự của lão phu, chỉ là một cái tàn hồn nho nhỏ, cho nên lão phu chỉ có thể ra ngoài trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi." Không phải linh hồn ? -" Vậy linh hồn thật sự của ngươi ở đâu ?" Mặc Nguyệt tò mò hỏi nhưng lại nhận được đáp án khiến nàng sững sờ : -" Sâu trong linh hồn ca ca ngươi." -" Ngươi....vậy những giọng nói trước đó ?" Chưa đợi Mặc Nguyệt trả lời, Mặc Kinh Phong đã kinh ngạc thốt lên, tay chống gối, vịn vào Mặc Nguyệt mà đứng dậy. Trước đây hắn đều vô tình nghe phải một giọng nói từ sâu thẳm trong linh hồn, nhưng không biết hắn hay không bị ảo giác hoặc là hắn nghe nhầm nhưng không ngờ lại là thật, thậm chí còn là kẻ hắn không biết đến lai lịch ! -" Ha hả, đúng là lão phu. Cũng may hấp thụ hoả trong Diệt Thế Chi Kiếm mới có thể giúp một phần tàn hồn của lão phu ra ngoài, nhưng chỉ có thể ở đây một thời gian." Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong hung hăng trừng mắt nhìn ngọn lửa lơ lửng giữa không trung, quả nhiên Diệt Thế Chi Kiếm là lão động tay động chân ! Long Vấn Uyên lượm lờ bay tới trên vai Mặc Kinh Phong. -" Không phí thời gian nữa, các ngươi có muốn cứu Phượng Thiên Tử Mạc không ?" -" Hắn là ta phụ thân, sao có thể không cứu ?" Mặc Nguyệt nhíu mày, bất mãn nói. Phụ thân nàng không cứu, vậy nàng ở đây làm gì ? -" Tên tiểu tử này, trúng độc." Long Vấn Uyên nói, một câu làm Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong trợn mắt há miệng. Mặc Nguyệt lắc đầu, không thể nào ! Nàng đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, làm sao có thể không phát hiện Phượng Thiên Tử Mạc trúng độc ? -" Độc này vô sắc vô vị cũng vô hình, cho dù là Thượng Cổ thần tháp cũng không thể nhìn ra, huống chi là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi ?" Trong Đan Tháp Y Tháp, Kỷ Nhất Xuyên và Ngọc Thanh Nhã bị lời này doạ sợ, hai người như có cảm giác một đôi Long nhãn đang nhìn chằm mình vậy ! Long nhãn như có thể nhìn thấu thế giới, nhìn thấu bản chất sâu trong lòng con người ! Rất đáng sợ ! -" Độc này đã thất truyền từ hơn vạn năm trước, nó gọi...Âm Linh Tuyệt Vọng độc !" Âm Linh Tuyệt Vọng độc ? Mặc Nguyệt vừa nghe cái tên này, trong Đan Tháp Y Tháp liền truyền đến những trận run rẩy liên hồi, Kỷ Nhất Xuyên và Ngọc Thanh Nhã đứng bất động, thân thể nho nhỏ run rẩy từng hồi, mặt cắt không còn một giọt máu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Mặc Nguyệt biết có gì đó không ổn, lập tức hỏi : -" Âm Linh Tuyệt Vọng độc, đó là loại độc dược gì, có thể thuốc giải ở đâu ?" Không hiểu vì sao, sâu trong lòng nàng dấy lên một nỗi bất an khó diễn tả. -" Lão phu nghĩ Thượng Cổ thần tháp nhất định biết loại Âm Linh Tuyệt Vọng độc này." Long Vấn Uyên trong giọng nói mang theo ý cười đầy sảng khoái. Đan Tháp Y Tháp là bảo bối mà tiểu tử Diệp Lăng Phong đó chế tạo, nhất định phải biết về loại độc này. Kỷ Nhất Xuyên gương mặt phấn nộn đáng yêu giờ đây một mảnh xanh mét, cắn môi, yếu ớt nói : -" Âm Linh Tuyệt Vọng độc....độc như tên...đưa kẻ trúng độc đến con đường của tuyệt vọng, hồn phi phách tán, không có thuốc giải." -" Cái gì ?!!!" Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong cùng hô lớn một tiếng, hai người không khỏi chấn kinh. Trên đời làm sao có thể có loại độc bá đạo như vậy ? -" Có thuốc giải không ?" Mặc Nguyệt gấp gáp hỏi, chính là không biết làm sao nhưng nỗi bất an trong lòng nàng càng lúc càng lớn. -" Có...dùng Nhược Cơ Thảo cùng với các linh dược quý giá khác luyện ra đan dược." Ngọc Thanh Nhã cắn môi trắng bệch, bất đắc dĩ nói. -" Nguyệt nhi có thể luyện đan." Mặc Kinh Phong gấp gáp nói. Nhưng đáp lại là một câu trả lời khiến hắn thất vọng : -" Nhưng...đan dược đó là đan dược... Cửu phẩm...." Cửu phẩm đan dược, đừng nói là luyện, đến cả linh dược để luyện còn không có đâu. Huống hồ cho dù có linh dược, có đan phương thì thế nào, trên đại lục này có Luyện Đan Sư Cửu cấp sao ? Mặc Nguyệt mới chỉ là một Luyện Đan Sư Tứ Cấp mà thôi. Đợi nàng đạt đến Cửu cấp thì đến khi nào ? Chỉ sợ Phượng Thiên Tử Mạc không đợi được đến lúc đó đâu. Mặc Nguyệt thất vọng đỡ trán, vì sao lại như vậy, nàng và ca ca chỉ muốn gặp phụ thân nhưng gặp được rồi thì lại trúng độc ngủ say, kinh mạch vỡ nát. Rốt cuộc là vì sao ? -" Còn một cách khác." Long Vấn Uyên lại nói. Kỷ Nhất Xuyên cắn môi không muốn nói, nhưng dưới con mắt ép buộc của Mặc Kinh Phong bắt buộc phải khai ra : -" Lấy Âm Linh Hoa làm thuốc dẫn, đem độc dẫn ra ngoài." -" Âm Linh Hoa ở đâu ?" Mặc Nguyệt hỏi, nàng hi vọng cách này có thể giúp nàng cứu được Phượng Thiên Tử Mạc. Trong lòng Mặc Nguyệt nỗi lo lắng không những không giảm mà còn tăng, nàng này đã bất an càng thêm bất an. -" Âm Linh Hoa mọc ở giữa ranh giới Âm Dương, chính là ranh giới của Địa Ngục với Nhân Gian, nói đúng hơn muốn lấy Âm Linh Hoa thì chỉ có một loại người có thể làm được....đó là...." Ngọc Thanh Nhã dừng một chút, cuối cùng bất đắc dĩ phun ra hai chữ mà chính nàng không muốn nói bao giờ : -" Người chết !" Chỉ có người đã chết, mới có thể lấy được Âm Linh Hoa !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]