-" Như...Như Mộng, ta biết cháu ở bên ngoài chịu nhiều ủy khuất, chỉ cần cháu theo chúng ta về lại Như gia, Như gia sẽ bù đắp những gì cháu đã phải chịu."
Lão già trưởng lão ho khan, vội vàng giảng hòa. Nếu thật sự toàn bộ người Đan Y Đường cùng nhau xông lên đánh, chỉ sợ không đến một khắc bọn họ đã không còn ra hình người nữa rồi.
Thấy Như Mộng xuất hiện như vớ được cọng rơm cứu mạng, lão giả trưởng lão liều mạng nói. Như Viễn cũng muốn nói nhưng chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của Mặc Nguyệt sau lưng Như Mộng lập tức im bặc.
Kẻ không nên nói nhiều thì đừng nói.
Như Mộng không thèm nói một lời, hùng hổ xông tới chỗ lão giả trưởng lão, một bạt tay hung hăng dừng trên mặt lão.
Phanh !
Ông ta bị đánh bay xa vài trượng, lực của một Nguyên Anh không phải một Kim Đan có thể chống đỡ, như thế chẳng khác nào trứng chọi đá, không biết lượng sức.
-" Cho ngươi mắng ta là bạch nhãn lang này, cả nhà chúng ta sống trong Như gia, phụ mẫu ta vì Như gia không tiếc sinh tử, các ngươi còn dám lấy quyền lấy thế chèn ép gia đình ta !"
Nói rồi nàng hung hăng quay sang Như Viễn, sắc mặt đỏ bừng, nghẹn một bụng lửa giận.
Phanh !
Một cước đạp ngay bụng của hắn ta, Như Viễn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị xoắn lại, đau đớn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, miệng không nhịn được phun ra một búng máu, thân thể như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259187/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.