Vân Nhược Vũ dẫn Kỷ Nhất Xuyên và Ngọc Thanh Nhã bước vào, mỉm cười nhìn hắn, nói :
-" Chàng tỉnh rồi ?"
-" Nhược Vũ...."
Mặc Kinh Phong dịu dàng nhìn thiếu nữ, nội tâm vui lên, những buồn lo trước đó đều tan biến.
-" Nhược Vũ, nàng khỏe rồi ?"
-" Ừm."
Vân Nhược Vũ cười sáng lạn với hắn, để cho hắn kéo nàng vào lông ngực ôm chặt lấy. Không giãy dụa, nàng chỉ hơi nhíu nhíu mày, lực ôm của Mặc Kinh Phong khiến nàng có chút đau.
-" Vũ nhi, ta muốn mạnh hơn ! Ta đã không có đủ thực lực bảo hộ Nguyệt nhi, rồi một ngày có thể ta sẽ không bảo hộ được nàng, ta muốn mạnh hơn."
Qua chuyện ngày hôm đó, hắn đã sâu sắc hiểu được bản thân mình vô dụng thế nào.
Hắn cho rằng bản thân là Trúc Cơ đã đủ mạnh để có thể kề vai chiến đấu cùng Nguyệt nhi, nhưng hắn đã lầm, hắn vẫn rất yếu ớt, hắn phải mạnh hơn nữa, hắn phải trở thành cường giả, như vậy mới có khả năng bảo hộ những người xung quanh hắn, bảo hộ nữ nhân hắn yêu, bảo hộ muội muội mình.
-" Nguyệt nhi không sao chứ ?"
-" Chủ nhân không sao, Kinh Phong công tử không cần phải lo lắng."
Kỷ Nhất Xuyên đi đến bên giường Mặc Nguyệt, bắt mạch cho nàng. Mạch tượng ổn định, hô hấp đều đều, chỉ là quá mệt mỏi mà ngủ say.
Mặc Kinh Phong hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp :
-" Bên ngoài thế nào rồi ?"
-"Chúng ta vẫn ở dưới hang động của Vô Diệm Tâm Liên, phải chờ Nguyệt nhi tỉnh lại mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259173/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.