Chương trước
Chương sau
Thiên Xích Viêm lập tức cảm nhận được nguy hiểm, liền lắc đầu, mỉm cười lấy lòng nói :
-" Nguyệt nhi, nàng không nỡ đánh ta đâu, đúng không ?"
Nàng mỉm cười không nói, đánh hắn ? Nàng có thể sao ? Thậm chí đến làm tổn thương một sợi tóc của hắn nàng cũng không dám chứ đừng nói đến việc nàng đánh hắn.
Một đám hoàng tử công chúa hồi phục tinh thần, muốn lập tức la lớn, lại bị lời nàng chặn ngay họng, bao nhiêu câu nói liền lập tức nuốt xuống bụng :
-" Nếu các vị muốn phạm lỗi hoàng cung, biết đâu tội nặng lại thêm nặng đó."
Tiểu công chúa không cam lòng, hừ hừ nói :
-" Đây là hoàng cung, ta là công chúa, ta muốn làm gì, ngươi quản được ? Đại hoàng huynh cũng bị tỳ nữ của ngươi đánh, chỉ cần quỳ xuống cầu xin tha thứ, biết đâu bổn công chúa có thể tha cho.."
Mặc Nguyệt có chút bái phục tiểu công chúa không ra gì này mà kiêu căng thì không ai bằng. Muốn nàng nhận lỗi, có thể, trừ phi ngươi đủ tư cách !
Mặc Nguyệt nhàn nhạt cười thành tiếng, nhưng điệu cười của nàng ngoại trừ nhìn nàng như tiên nữ Cửu Trùng Thiên ra lại mang theo âm lãnh cực độ :
-" Tiểu công chúa, là ngươi......"
-" Ai da......"
Một tiếng kiều mị vang lên cắt ngang lời nàng muốn nói, Mặc Nguyệt nhíu mày, nhìn một thân ảnh lả lướt đang muốn ngã lên người Mặc Kinh Phong.
-" Lăn ngay cho bổn thiếu gia !!!!"
Theo lý, nhìn một kiều mỹ nhân như vậy ngã vào lòng, bất kỳ nam nhân nào đều sẽ ôm chầm lấy, nhưng Mặc Kinh Phong một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, liền một cước đem mỹ nhân đá bay, nàng ra giống như Thiên Hà Nam bay theo một vòng cung, đáp xuống đương nhiên là hồ nước lạnh như băng. Cao Tiên Yêu sợ hãi hô lớn :
-" Người tới cứu biểu muội của bản phi, cứu biểu muội bản phi."
Sau đó một thời gian, biểu muội Cao Tiên Yêu được vớt lên với cái bụng bầy đầy nước.
Cao Tiên Yêu hoảng hốt trùm cho nàng ta áo khoác nhưng trong mắt không che giấu chút nào vui sướng khi người gặp hoạ.
Biểu muội Cao Tiên Yêu tên Diệp Phù Dung, nữ nhi thứ ba của Diệp gia, Diệp gia dù sao cũng là một thương nhân lớn trong hoàng thành, thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh, không đặt bất kỳ ai vào mắt, chuyên đi câu dẫn nam nhân đẹp, không ai thích nàng ta cả, nhưng bởi vì Diệp gia có tiền, liền lập tức có không ít người đi nịnh bợ nàng ta.
Diệp Phù Dung ho khan kịch liệt, ánh mắt đẫm nước nhìn Mặc Kinh Phong, giọng nhu nhược dịu dàng hỏi :
-" Không biết ta đã làm gì sai khiến Mặc công tử tức giận như vậy ?"
-" Đúng vậy, Mặc công tử sao có thể ném một nữ tử nhu nhược như Dung nhi xuống hồ lạnh như vậy, Dung nhi sao chịu nổi ?"
-" Làm gì sai ?"
Mặc Kinh Phong đáy mắt hiện lên một tia khinh thường.
-" Ngoại trừ Nguyệt nhi và Vũ nhi, ta ghét nhất nữ nhân khác chạm tới mình."
Một người là muội muội hắn yêu quý nhất, một người là nữ nhân hắn thích nhất, còn lại tất cả nữ nhân trong mắt hắn đều là thứ dơ bẩn.
-" Ta...ta chỉ muốn nhờ huynh ngăn cản hai người cãi nhau thôi mà."
Diệp Phù Dung ánh mắt si mê nhìn Mặc Kinh Phong, lại tỏ ra đáng thương tội nghiệp, dùng tay chấm chấm mấy giọt nước mắt.
Mặc Nguyệt quay đầu, hừ lạnh một tiếng :
-" Xem ra Diệp tiểu thư phóng túng đã quen, bây giờ nhìn thấy nam nhân nào cũng muốn nhào vào lòng ?"
Diệp Phù Dung hung hăng quay đầu, ánh mắt bùng lên lửa hận, hận không thể xé nát cái gương mặt xinh đẹp của nàng :
-" Ngươi dám nói bản tiểu thư phóng túng quá độ ? Tin hay không bản tiểu thư nói biểu tỷ tru di cửu tộc ngươi ?"
-" Ý Diệp tiểu thư muốn nói, là trắc phi Tam hoàng tử ?"
Nói hai chữ " Trắc phi " nàng nhấn mạnh, trên môi treo một nụ cười lạnh thấu xương, ánh mắt trong suốt lướt qua Thiên Nhiên, rồi dừng lại trên người Cao Tiên Yêu.
Một trắc phi, từ khi nào có được quyền hành tru di cửu tộc của một trong tam đại gia tộc ?
Mơ tưởng quá cao rồi....
Không để ý đến nàng ta nữa, Mặc Nguyệt dẫn Thiên Xích Viêm và hai người Mặc Kinh Phong, Vân Nhược Vũ rời đi, nếu ở lại nói tiếp, nàng sẽ không thèm nhịn nữa mà bóp chết mấy kẻ kiêu ngạo đó.
Diệp Phù Dung thấy Mặc Kinh Phong muốn rời đi, nũng nịu gọi :
-" Phong công tử...."
Đáng tiếc, Mặc Kinh Phong đến quay lưng lại cũng không thèm, chỉ mãi trò chuyện với Vân Nhược Vũ.
Đêm xuống, một chiếc xe ngựa bình thường hướng phủ Mặc đại gia tộc đi tới, bên trong xe, hai người một nam một nữ giống nhau như đúc đang nhàn nhã nói chuyện phiếm. Mặc Nguyệt ngáp một cái, mỉm cười nói :
-" Đại ca, thời điểm diệt Mặc gia và giết Thiên Dạ, là sau khi đại hôn kết thúc đi ?"
-" Được, huynh thấy ý này rất hay, để Mặc Liên hưởng chút tư vị làm thái tử phi một chút, cho nàng ta kiêu ngạo một chút, vậy khi chết sẽ thảm hơn nhiều."
Mặc Kinh Phong cười khanh khách, cứ nghĩ đến lúc sẽ trả thù đám lang tâm cẩu phế đó, hắn lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc Nguyệt sao nhìn không ra hắn miệng cười mà tâm đang giận, liền muốn an ủi, nhưng đột nhiên ánh mắt nàng chuyển lạnh, hướng phía ngoài xe nhìn :
-" Xem ra chúng ta có khách không mời mà tới."
-" Hử ?"
Mặc Kinh Phong ngẩn ngơ, theo ánh mắt nàng vén lên màn xe, phía trước, hai lão giả tiên phong đạo cốt đang đứng chặn xe ngựa của hai người. Như Mộng không mặn không nhạt nói với hắn :
-" Là Mặc tứ trưởng lão và Mặc lục trưởng lão."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.