Thiên Huyết Tô vội vã buông tay thái hậu xuống, nói khẽ vài câu sau đó bỏ luôn uy nghiêm của một hoàng đế, vội vã chạy ra ngoài định đích thân tiếp đón trưởng lão của Đan Y Tông, Đan Y Tông đến, thái hậu nhất định sẽ được cứu. Nghĩ đến việc đó, Thiên Huyết Tô tràn đầy kích động, trên mặt một mảng vui sướng.
Thiên Dạ đôi mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện. Đan Y Tông trưởng lão hôm nay đích thân tới bái phỏng, y nhất định phải nắm chắc cơ hội lôi kéo vị trưởng lão này ! Có thêm Đan Y Tông chống đỡ, ngôi vị hoàng đế sẽ sớm thuộc về y. Thiên Dạ không phải kẻ ngu xuẩn không hiểu chuyện, hôm nay y được phong thái tử, căn bản ngôi vị này không thể để trống, phụ hoàng y chỉ muốn trấn áp quần thần về việc của hoàng hậu, vả lại y chắc y cũng chỉ là bia đỡ, thái tử dễ trở thành mục tiêu, y chết rồi một ngày ngôi thái tử này cũng chuyển sang người khác, Đế Nguyệt Quốc không thiếu thốn hoàng tử, lại có một vương gia được hưởng ngàn vạn sủng ái. Các hoàng tử căn bản chỉ là đá lót chân cho vị vương gia đó mà thôi !
Thiên Dạ không thể không thận trọng, cố gắng nắm giữ thái tử chi vị, còn phải cố gắng lấy lòng hoàng đế, lại phải cố gắng giữ mạng, muốn lên ngôi cũng không phải chuyện dễ dàng ! Thiên Dạ vô thức liếc nhìn nữ tử tuyệt mỹ đang mỉm cười, thoáng chốc trong đầu hiện lên tình cảnh nàng dễ dàng phế hoàng hậu như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259092/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.