Chương trước
Chương sau
Đêm hôm khuya khoắt, bóng tối bao trùm lên tất cả, vậy mà Phủ Mặc đại gia tộc lại trở thành ngọn đuốc sáng nhất kinh thành. Bên trong phủ là một trận gà bay chó sủa:
-" Aaaa, báo quan, mau chóng báo quan, trộm, trộm."
Các di nương hét đến tê tâm liệt phế, nước mắt chảy như sông. Thuân thị không nói gì đứng nép ở một bên, khuôn mặt âm trầm không biết đang suy tính cái gì. Mặc Đặc vừa vặn quay về thấy được cảnh này xém chút tức giận đến té sấp xuống ngựa, lại gầm lên :
-" Khốn kiếp, chuyện này là sao, rốt cuộc là sao ?"
-" Phụ thân....viện đại tỷ đột nhiên cháy lớn, gia khố, cũng cháy luôn rồi."
Mặc Lệ thương tâm chạy đến quỳ trước mặt của Mặc Đặc. Trái tim Mặc Liên treo ngược cành cây, đâu ai biết nàng ta chính là kẻ chủ mưu đốt cháy viện của Mặc Nguyệt, bất quá nàng ta tin tưởng sẽ không ai tra ra liền vội vàng chạy đến quỳ xuống bên cạnh Mặc Lệ, bấu víu vào trường bào của ông ta, nói:
-" Phụ thân, phụ thân,....đại tỷ vẫn còn trong viện, mau cứu đại tỷ đi,...phụ thân.."
Mặc Đặc nhẹ nhàng nâng hai đứa con gái yêu lên, hắt giọng nói:
-" Hai đứa, không cần quá lo lắng, phủ ta đâu có nhỏ, cứ để mẫu thân phân phó đưa các con đi. Còn về nghiệt nữ không biết xấu hổ kia, ngay trong yến hội lại dám trước mặt câu dẫn Viêm Tần vương, mặc kệ nó, đúng là không biết xấu hổ."
Mặc Đặc vừa dứt lời, phía sau truyền đến một cỗ hơi thở lạnh băng, đè ép khiến ông ta thở không nổi. Một thân trường bào đen phất phơ, khuôn mặt như kiệt tác của thế giới, điên đảo chúng sinh, đẹp dến không sao tả xiết bây giờ lạnh như băng lại thêm phần ngoan tuyệt, đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén như lưỡi đao muốn chém Mặc Đặc thành từng khúc. Giọng nói trầm thấp, mang theo uy áp cường giả ập đến, ép tất cả những người có mặt phải quỳ rạp xuống
-" Bổn vương không biết rằng đây là nhân tâm của Mặc Đặc đại nhân đấy, thấy con gái trong biển lửa còn có thể nói những lời tuyệt tình như thế ."
Mặc Đặc run rẩy định giải thích, Mặc Mai nghé con không sợ cọp khóc rống lên :
-" Viêm Tần vương tha mạng, viện của đại tỷ cháy là do báo ứng, ai bảo ả làm ra chuyện gì có lỗi với nhân tâm, bị trời phạt."
Mặc Mai là tiểu thư nhỏ tuổi nhất, cũng là tiểu thư cuối cùng trong phủ, vốn được nuông chiều thành quen, phải chịu uy áp lớn như vậy liền không cam lòng, rõ ràng phụ thân chỉ nói mấy câu liền bị ép xuống như thế này, Viêm Tần vương hiếp người quá đáng. Thiên Xích Viêm híp mắt nguy hiểm, giọng lên cao vài phần :
-" Ồ, vậy à ?"
Một đạo Linh Lực màu trắng đánh tới Mặc Mai, nàng ta bay xa vài thước, phun ra một ngụm máu, cả mặt đều trắng bệt :
-" Đúng là nghé con không sợ cọp, nhưng bổn vương không cho phép bất kì ai nói nàng như vậy."
Du thị vừa vặn chạy tới, bà ta chỉ vừa sang phủ thừa tướng nói chuyện vói lão phu nhân bên đó, quay về sao lại thành ra thế này. Vội vàng tới xem Mặc Mai trong lòng Tử Xuất Vân, bà ta nước mắt giàn gụa quỳ xuống :
-" Viêm Tần vương thủ hạ lưu tình, Mai nhi nàng còn nhỏ không hiểu chuyện..."
-" Bổn vương quan tâm sao, chỉ cần ai dám nói nàng, cho dù già trẻ hay tiểu hài đồng, bổn vương cũng sẽ không nương tay."
Thiên Xích Viêm trực tiếp đánh gãy lời nói của Du thị, mặc cho bà ta mặt mũi tái mét như thế nào. Phải biết hắn ghét nhất ai nhục nhã nàng, đám người này đúng là khoái chọc đến hắn. Mặc Liên tay trong áo bấu chặt, âm thầm cắn răng, Viêm Tần vương cũng bảo vệ Mặc Nguyệt đến mức đó, cũng may nàng ta đã thiêu chết Mặc Nguyệt, nếu không nàng ta thật sự tức chết. Lúc Mặc Liên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng dễ nghe vang lên :
-" Viêm, sao huynh lại ở đây ?"
Một tuyệt thế dung nhan tiến về phía mọi người làm tất cả ngây ngẩn. Mặc Đặc khuôn mặt trầm xuống, hỏi :
-" Mặc Nguyệt, không phải bây giờ con đang ở trong viện của mình à ?"
Nàng không khách khí phản bác :
-" Vậy xem ra phụ thân rất thích con chết cháy nhỉ, nữ nhi hơi đau lòng đó."
Nói xong nàng không nhìn Mặc Đặc nữa, quay sang nhìn Thiên Xích Viêm, cười nói :
-" Huynh còn chưa trả lời muội đó."
Trên mặt hắn không còn một chút lạnh lẽo, uy áp cũng thu lại sạch sẽ, lộ ra nụ cười ấm áp, sủng nịnh :
-" Ta biết Nguyệt nhi sẽ không sao mà, chỉ là Mặc phủ cháy nên ta đến xem thôi !"
Hắn tiến lại gần nàng, đưa tay nhẹ vén lọn tóc rũ trước mặt nàng, đến cả xưng hô hắn cũng đổi luôn, dịu dàng khiến Mặc Liên ghen tị.
Hai người nói chuyện không chút chú ý đến những người khác, khi Thiên Xích Viêm lên ngựa cùng tùy tùng quay về, Mặc Đặc mới từ dưới đất đứng lên, hận không thể tát nàng mấy cái, tức giận phất tay áo bỏ đi, cho dù nàng có đẹp cỡ nào, ông ta cũng thích không nổi nàng, bất quá cũng chỉ là cái phế vậy không tài không năng, chẳng đem cho ông ta chút lợi lộc nào, dù vào được phủ của Thiên Xích Viêm sớm muộn cũng thất sủng, và còn một lý do khiến ông ta không thích nàng, sự thật mà ông ta vẫn luôn che dấu....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.