Ánh nắng ấm áp chiếu xuống sân đầy cỏ rậm trong viện của Mặc Nguyệt. Khuôn viên nhỏ hẹp, căn nhà cũ nát nhưng vẫn không thể che lấp khí thế bức người của nữ tử đang dựa lưng vào cánh cửa, ba ngàn sợi tóc tùy ý buông thả, khuôn mặt không chút son phấn, một thân bạch y tuy cũ và có nhiều đường chắp vá mà vẫn tôn lên vẻ kiều mị xinh đẹp, đôi mắt phượng khép hờ, không rõ ý nghĩ lại càng kiều diễm hơn nữa.
Như Mộng ngơ ngẩn nhìn Mặc Nguyệt, tiểu thư nhà nàng sao có thể đẹp như tiên thiên hạ phàm vậy nhỉ, e rằng đệ nhất mỹ nhân cũng không sánh bằng nàng.
Thấy Như Mộng chăm chăm nhìn mình, nàng không khỏi cười phá lên, lúc này Như Mộng mới hoàng hồn, chớp mắt vô tội nhìn Mặc Nguyệt nói :
-" Tiểu thư, không phải lỗi của nô tỳ nha, là tiểu thư quyến rũ nô tỳ trước."
Mặc Nguyệt uy hiếp :
-" Có thôi không kẻo ta móc mù mắt ngươi bây giờ ."
Như Mộng cười tươi rói lon ton chạy đi mất. Nàng khẽ thở dài.
Nàng thật vui khi có Như Mộng bầu bạn bên cạnh. Nhắm mắt, nàng cười cho bản thân. Bỗng dưng Như Mộng chạy ngược trở lại, thấy nàng vân đạm phong kinh, Như Mộng cứ tưởng thấy tiên giáng trần, không nói lên lời nào.
-" Lại có chuyện gì xảy ra ?"
Mặc Nguyệt một lần nữa kéo nữ tử trước mặt từ cõi tiên về. Như Mộng không biết vì sao sắc mặt lại âm trầm hơn bao giờ hết, gằn mạnh từng chữ :
-" Lão thái thái may y phục cho các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259064/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.