Cô nắm chặt lấy bàn tay mình, cô không hề muốn rời khỏi anh, những nếu ở lại thương tổn sẽ càng nhiều lên mà thôi. Ít nhất trong lúc này, cô không muốn biết thêm chuyện đau lòng nào nữa.
- Em nói cái gì?. Em muốn rời khỏi tôi?. Tôi vì em mới tạo lên Nguyệt Tịnh An này, nó là nhà của em, là nhà của chúng ta, vậy mà em muốn rời khỏi đây sao?
- Nó vốn chỉ là nơi giam cầm em.
Cô quay qua nhìn vào mắt anh, chỉ còn thấy sự chán nãn đầy thất vọng. Mạc Tư Hàn giận dữ gằn lên từng từ.
- Đó không phải là giam cầm, đó là bảo vệ.
- Vậy thì e không cần kiểu bảo vệ thế này. Nó khiến em không thể thở nổi, em muốn được tự do ra bên ngoài, muốn được cùng anh đối mặt với mọi chuyện.
- Tôi không cần em phải làm gì hết, chỉ mong em bình an ở đây đợi tôi.
Mạc Tư Hàn tiến đến lần nữa ôm chặt cô vào lòng, anh không biết cách diễn đạt tình cảm của mình, càng không biết phải làm cách nào để nói cho cô hiểu.
- Tư Hàn, 15 năm trước, chúng ta có từng gặp nhau?
Nghe cô hỏi, đột nhiên đồng từ màu xám mở to căng cứng, bàn tay ôm chặt lấy cô thoáng chút run lên. Anh từ từ đẩy Tịnh Kỳ ra trước mặt, nhìn cô đầy ngỡ ngàng.
- Năm đó, anh đã từng gặp em rồi phải không?
- .....
- Phải không?
Thấy Mạc Tư Hàn im lặng không trả lời, cô nhấn mạnh thêm hai từ cuối một lần nữa. Anh biết, có lẽ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-toi-yeu-em/979317/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.