1 tuần sau.
Henry mặc áo khoác xám, đeo kính đen đứng chờ cô dưới khuôn viên lâu đài, Tịnh Kỳ bước ra với chiếc váy màu vàng nhạt vô cùng xinh đẹp. Hắn kéo chiếc kính xuống say mê nhìn cô, ánh mắt không ngần ngại mà thưởng thức.
- Anh định đưa tôi đi đâu vậy?
Henry mở cửa xe cho cô, nụ cười đẹp như tài tử Hollywood.
- Nay tâm trạng tôi rất tốt, muốn đưa em đến nơi này.
- Thay vì thế, đưa tôi về Thành Đô đi.
- Đừng nóng vội, tôi đang làm mọi thứ đều là vì em đấy.
Cô bước vào trong xe, nhếch cánh môi anh đào với thái độ mỉa mai.
- Bao gồm cả việc chế tạo vũ khí hạt nhân?
- Đó là một lí tưởng tuyệt vời.
- Lí tưởng cái khỉ mốc, rồi anh sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngông cuồng này.
Hắn nghe cô mắng chửi, chỉ nở nụ cười thích thú rồi đạp ga rời đi.
..
Henry đưa Tịnh Kỳ đến trung tâm phúc lợi tư nhân, theo sự chỉ dẫn của nữ hộ lý, bọn họ dừng chân ở trước cửa một căn phòng vô cùng rộng lớn, trông nó giống như một căn phòng dành cho tập thể vậy.
Vừa bước vào, là khung cảnh vô cùng kinh hãi hiện ra. Hàng chục nam nữ đang trong tuổi xuân xanh với những chiếc đầu bên trên vô cùng dị dạng, có những chiếc đầu phình to đáng sợ, nhưng cũng có những chiếc đầu teo lại chỉ còn bằng 1/3. Tất cả bọn họ đều trở nên ngờ nghệch, vô chi, trông hệt như những đứa trẻ mới chập những bước đi.
Tịnh Kỳ sợ hãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-toi-yeu-em/979314/chuong-108.html