- Tịnh Kỳ, cùng tôi về Anh Quốc nhé?
- Hừ., chẳng phải tôi đang nằm trong tay của anh đó sao?, muốn đưa đi đâu mà chẳng được, lại còn cần sự đồng ý của tôi.
Tịnh Kỳ nhếch miệng nói một cách mỉa mai.
- Tôi dám chắc em sẽ tự gật đầu chấp nhận.
Nụ cười tà mị hiện lên, Henry tiếp tục dụi dụi vào vai cô như một đứa trẻ.
- Vậy anh mơ đi. Một phút tôi cũng muốn ở lại nơi này.
- Thành Đô, chẳng có liên hệ gì với em hết.
- Anh nhầm rồi! đây là nơi tôi lớn lên, cũng là nơi có hình bóng của Tư Hàn.
- Tịnh Kỳ chỉ vì yêu hắn ta, mà em đem lòng yêu cả thành phố này sao? Vậy còn Anh Quốc thì thế nào?, nơi đó mới là nhà của em, mới chính là nơi e ra đời. Em không muốn biết thân thế của mình sao?
"Nhà sao?..."
Henry vừa dứt lời, Tim Tịnh Kỳ liền nảy lên một nhịp, cô kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, chóp mũi lại vô tình chạm vào má Henry, Tịnh Kỳ lúng túng vội quay về hướng ngược lại,
- Anh nói thế là ý gì?, đừng hòng rối gạt tôi, loại người như anh đừng mong người khác tin tưởng.
- Thật nực cười, tôi vì em, em lại căm ghét, kẻ lừa rối em suốt 15 năm, em lại hết lòng tin tưởng. Tịnh Kỳ, chẳng lẽ em không muốn gặp lại mẹ mình sao?
- Mẹ...m..ẹ....tôi...
Nghe Henry nhắc đến từ đó, thân thể cô bổng chốc cứng ngắc lại, tim cũng đập nhanh hơn, đến cả thở cũng khó khăn hơn.
- Tôi...còn mẹ sao?
Thấy Tịnh Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-toi-yeu-em/979307/chuong-101.html