Lời vừa nói ra, cô run sợ chỉ muốn khóc lên như một đứa trẻ.
"Mình đã ở trong vùng phóng xạ gần 6 giờ đồng hồ, nên chuyện bị nhiễm là đương nhiên rồi, không thể để cho Tư Hàn đến gần được"
Thấy cô như sắp khóc, Mạc Tư Hàn đứng cách cô một khoảng, vội vàng cởi bỏ chiếc mặt nạ phòng độc ra.
- Tư Hàn, không được,
Tịnh Kỳ hoảng hốt xua tay ngăn cản.
- Đồ ngốc, em không biết rằng bản thân mình có thể chống lại từ trường, hay phóng xạ sao?"
Vừa nói anh vừa từng bước tiến về phía cô, ngắm nhìn bộ dạng mếu máo, đáng thương.
Tịnh Kỳ thất thần nhìn anh, sự tủi hờn làm cô không ngăn được dòng nước mắt.
- Nhưng mà anh, tại sao lại cởi nó ra, nhỡ đâu..
- Đừng lo, nơi này không nằm trong vùng bị nhiễm.
Vừa dứt lời, anh vội phủ xuống đôi môi nhợt nhạt của cô, như bỏ những nỗi nhớ trong lòng, tìm lại được cảm giác yêu thương quen thuộc, anh nhẹ nhàng quấn lấy tất cả hương vị về cô. Từ cánh môi mềm mại đến chiếc lưỡi ẩm ướt, anh chỉ muốn cắn mút, dây dưa không rời.
Anh hôn lên trán, lên mắt, lên sống mũi đến vành tai của cô, đối với anh nơi nào cũng là chưa đủ. Anh sợ cô sẽ lại vuột khỏi tay anh, sợ chỉ cần chớp mắt thôi là cô đã không còn ở bên cạnh.
"Tôi nhớ em, nhớ đến mức muốn nổi điên với cả thế giới"
"Tôi sợ em sẽ gặp nguy hiểm, sợ bọn chúng bắt nạt em, sợ em phải cô đơn đối mặt với mọi chuyện, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-toi-yeu-em/979304/chuong-98.html