Triệu Khải quay vào bèn bị Du Lãm lớn tiếng trách móc, bà ta cho rằng Tịnh Kỳ nhân phẩm thấp kém, không xứng đến những nơi quyền quý như Mạc gia.
- Nó chỉ là thứ con hoang, ra bên ngoài bị người ta chỉ trỏ có gì tốt đẹp.
- IM NGAY!
- Tôi cấm bà nói Tịnh Kỳ như thế, con bé là nhị tiểu thư Triệu gia không phải là thứ con hoang. Triệu Khải tức giận đập tay xuống bàn.
Triệu Giai thấy vậy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Khải đỡ lời cho bà ta.
- Cha bớt nóng, là mẹ không hiểu chuyện, mẹ thực ra không có ác ý, chỉ là lo nghĩ cho Triệu gia, lo cho em Tịnh Kỳ bị người ta khi dễ.
Rồi cô ngước lên nhìn Du lãm giải thích.
- Mẹ à! Mạc gia ngài ấy không để ý thân phận mà bảo Tịnh kỳ cùng đến, còn không phải đã xem chúng ta như người nhà rồi sao?
Du Lãm thấy lời Triệu Giai nói vô cùng hợp lí liền thay đổi thái độ
- Đúng vậy, là Triệu Giai thông minh suy nghĩ thấu đáo, sau này gả qua đó cũng không sợ bị Mạc gia coi thường.
Triệu Khải thấy thế cũng yên lặng không nói gì thêm.
Một lúc sau, mấy mẹ con Du Lãm cùng nhau rời xuống phòng ăn. Triệu Khải mệt mỏi ngả người tựa vào thành nghế, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại suy nghĩ.
"Nếu năm xưa không vì cố Mạc Gia quý trọng tấm lòng của gia phụ, liền đem giao ước liên hôn truyền lại cho con cháu để giữ mối giao hảo, thì đời nào Mạc Tư Đồ kia lại chịu ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-toi-yeu-em/979208/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.