Quen sao? Dĩ nhiên là quen rồi. Tú Tú không cần quay lại nhìn cũng biết đó là giọng của Tam Lang.
"Phen này toi rồi toi rồi. Tam Lang mà biết mình lén trốn đi như vậy. Sau này e là cửa cũng không bước ra được!"
- Này... cô nương có nghe...
- Có nghe!
Tú Tú từ từ ngẩn đầu lên, người trước mặt cao lớn đứng che hết cả ánh sáng. Sau đó nàng giả vờ nhìn chăm chú rồi nhíu mày.
- Ngươi là...
Sau đó lại tiếp tục giả vờ lục tìm trong trí nhớ. Thật ra, nàng khá tự tin với tay nghề "bôi trát" "tô vẽ" "dịch dung" của mình. Điều duy nhất mà nàng sự là "mùi" của mình bị Tam Lang nhận ra.
- Thật xin lỗi, ta không nhận ra!
- A! Có thể là tại hạ nhìn nhầm thôi! - Nhiễm Phi Khái gãi đầu cười phớ lớ nhưng anh mắt thì chả có vẻ gì là "nhìn nhầm".
Tú Tú cảm thấy sống lưng mồ hôi chạy xuống thành một đường.
- A Tuyết! Sao nàng lại ra đây?
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng đó, cái giọng nói dịu dàng của Yến Lạc Tịch Đàm thốt lên chỉ muốn nàng thổ huyết. Nàng quẳng cây chày giặt đồ xuống. Xoay về phía hắn cười méo miệng.
- Tướng công! - hai chữ này nàng phun ra thì mất hết 7 phần sức lực vận hết 5 phần nội công. Cũng tự khâm phục bản thân mình kiếp trước có thể thuận miệng trôi chảy như vậy suốt ngày gọi hắn "tướng công".
- Nàng về phòng đi! Để đó ta làm cho... A!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-tai-sinh/1937033/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.