________
Khí trời trên núi ban đêm hay sương muối lạnh lẽo. Tối nay lại mưa rả rích. Tiếng mưa kêu thập phần buồn thảm, lại thêm tiếng mấy con ễnh ương đan xen nhau xa xa gần gần...
Yến Lạc Tịch Đàm cố đi vào giấc ngủ. Nhưng lại có cái gì đó sột soạt đè trên ngực phiền nhiễu hắn. Ừm... Thật ra cũng không hẳn là phiền nhiễu, bởi vì thứ đó ấm áp mềm mại áp lên ngực hắn, cọ nhẹ như mèo con. Hắn mơ mơ hồ hồ đưa tay lên vuốt ve, cảm giác thật trơn mịn. Bàn ta cứ như vậy vuốt ve như vuốt trên một cái gối ôm bằng bông được bao bằng tơ lụa thượng hạn vậy.
...
Lúc hắn mở mắt ra. Bên ngoài mưa vẫn rả rích. Cả căn phòng tràn ngập mùi hương của nàng.
"Thì ra cũng là mơ..."
Cũng không biết là nàng dùng loại túi hương gì, mùi hương không phải của hoa cỏ thông thường. Khiến cho hắn cứ muốn đem tất cả thu vào trong lồng ngực nhưng lại vô phương vô cách.
Hắn xoay người nhìn về phía giường, nhìn thấy nàng ngủ rất bình thản.
Lúc nãy trong giấc mơ. Nàng to gan lớn mật hơn bất kỳ giấc mơ nào trước giờ. Dám trèo lên bụng hắn, khiêu khích hắn, suýt chút nữa hắn đã không khống chế được mà làm chuyện xằng bậy.
Nhưng trong giấc mơ đó, nàng gọi hắn là "An Dương". Ha ha, ngọt ngào của nành, kiều diễm của nàng, vốn là dành cho An Dương chứ không phải hắn.
Hắn giận cái gì chứ? Nàng và An Dương vốn chỉ còn một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-tai-sinh/1937027/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.