Tuyết, càng rơi càng dày, dần dần, Bắc Dường Ngôn cũng không thấy rõ được Lăng Nhược Hi đứng ở đằng xa, mặc dù mờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được phẫn nộ cùng hận ý của Lăng Nhược Hi, có chút bất đắc dĩ thở dài, lạnh giọng nói: "Nha đầu kia, làm thế nào lại quật cường như vậy được?"
Diệp Hoan thấy hơi buồn cười nhìn Bắc Đường Ngôn, nhỏ giọng nói: "Không phải quật cường giống Vương gia sao?"
"Muốn chết?" Bắc Dường Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan nghịch ngợm nhún vai, sau đó nhanh chóng ngậm miệng mình lại, hắn còn chưa sống đủ đâu.
Mai Hương cứ như vậy ở bên cạnh Lăng Nhược Hi, không nói lời nào, cũng không quấy rầy, bởi vì nàng biết, trong lòng của Lăng Nhược Hi đang có một khối lửa, có lẽ chỉ có trận tuyết lớn bay tán loạn như thế này, mới làm tâm trạng bình tĩnh lại được, khôi phục lý trí, đấu với bọn đầu ngưu quỷ xà thần kia!
Trời dần dần tối đi, hai chân của Lăng Nhược Hi thoáng run rẩy, nhưng vẫn như cũ không có ý định rời đi, vẫn đứng thẳng quật cường ở nơi đó, nhìn thấy thật cô độc, trong ánh mắt tràn đầy sự bi thương.
Mai Hương thật sự nhịn không được nữa, lặng lẽ bước tới bên cạnh Lăng Nhược Hi, từ phía sau ôm chặt lấy Lăng Nhược Hi, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, đủ rồi, thật sự đủ rồi, cho dù chúng ta đứng ở chỗ này cho tới chết, Thu Cúc cũng sẽ không trở về nữa!"
Lăng Nhược Hi thu hồi lại bi thương, trong nháy mắt, bi thương tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-quay-ve/1473645/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.