Lúc này Mai Hương mới nhẹ gật đầu, sau đó mừng rỡ nói: "Tiểu thư, vừa rồi người gác cổng tới báo, nói là Lão gia chuyển lời về, khoảng tháng sau sẽ về kinh thuật chức*, chỉ cần Lão gia về, để xem trong phủ còn ai dám xem thường Tiểu thư của chúng ta." *thuật chức: Tường thuật lại kết quả của chức vụ được giao Nghe thấy thế, Lăng Nhược Hi vô cùng kích động, nhưng suy nghĩ một chút, kiếp trước khi phụ thân về kinh thuật chức đã bị kẻ gian hãm hại, suýt chút nữa là mất mạng, lập tức có chút nóng nảy, vội vã kéo tay Mai Hương, vội nói: "Bây giờ em phải để ý một chút, nhất là mấy ngày nay trong phủ có ai lui tới, nhất định phải chú ý, biết chưa?" Mai Hương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lăng Nhược Hi, bấy giờ mới gật đầu, sau đó xoay người đi tới nhà kho, chọn vài món xem như là đồ tốt, đích thân đưa tới viện của Lão phu nhân. Lăng Nhược Hi cảm thấy hơi mệt, ngồi xuống nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh cái đầu đẫm máu của phụ thân, cả người căng thẳng, siết chặt nắm đấm, không dám mở to mắt, sợ mình vừa mở mắt thì không kìm được cảm xúc của bản thân. Thu Cúc tung tăng từ ngoài cửa bước vào, thấy Lăng Nhược Hi như vậy lập tức thấy là lạ, lo lắng tiến lên giật giật ống tay của Lăng Nhược Hi, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Bấy giờ Lăng Nhược Hi mới hồi phục tinh thần, thả lỏng tâm trạng, thản nhiên lắc đầu: "Ta không sao!" "Tiểu thư, dáng vẻ hiện tại của ngài khiến cho nô tỳ lo quá, tuy rằng không biết cuối cùng ngài nghĩ gì, nhưng nô tỳ vẫn hy vọng Tiểu thư có thể thật vui vẻ!" Mặc dù Thu Cúc là nha đầu có đầu óc đơn giản nhưng vẫn rất nhạy cảm, đối với cảm xúc không giải thích được của Lăng Nhược Hi luôn cảm thấy có chút khó hiểu, càng nhiều hơn vẫn là lo lắng. "Nha đầu ngốc, trên đời này được mấy ai là thật sự có thể sống theo ý muốn mình chứ?" Lăng Nhược Hi cười nhạt, sau đó kéo tay Thu Cúc, buồn cười bảo: "Xem điệu bộ vui vẻ này của em, có chuyện gì tốt hả?" Thu Cúc lắc đầu, ngược lại nhíu mày, tức giận nói: "Có chuyện gì tốt chứ! Lúc em mới trở lại thấy nha đầu Linh Lung bên cạnh Đại phu nhân, nàng ta đắc ý hả hê nhìn em, nói là Đại thiếu gia đã về, chuyện này hay rồi, đại phòng có thể ra oai rồi!" Nghe thấy thế, Lăng Nhược Hi cũng hơi nhíu mày khó hiểu: "Lăng Kiến Nam? Hắn ta về làm gì?" "Còn làm gì nữa chứ? Nhất định là nghe nói mẹ mình trong phủ bị ấm ức nên trở về làm chỗ dựa cho Đại phu nhân đấy!" Thu Cúc hơi bĩu môi khinh thường. Lăng Nhược Hi khẽ cau mày, sau đó thấp giọng bảo: "Chuyện này cũng đúng, từ trước đến nay, Lão phu nhân chỉ đặt đứa cháu này vào mắt, hận không thể moi tim móc phổi ra, hắn ta vừa về, chỉ sợ cái đuôi của Đại phu nhân sẽ chỉa lên trời! Trong khoảng thời gian này hai em cẩn thận một chút cho ta, đừng để người khác lợi dụng sơ hở!" Nghe thấy thế, Thu Cúc lập tức gật đầu, sau đó cười ha ha nói: "Tiểu thư yên tâm, nhất định Thu Cúc sẽ cẩn thận một chút!" Lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu, sau đó cảm thấy trong phòng bức bối quá, đứng dậy, thư giãn gân cốt, sau đó thấp giọng bảo: "Ta nghe nói hoa mai ở sân sau nở cả rồi, lúc này cũng nhàn rỗi, ta đi xem thử, em đợi trong phòng, giúp ta quan sát những người này cẩn thận!" Thu Cúc nghe vậy lập tức lắc đầu nói vội: "Buổi sáng vừa có tuyết rơi, bây giờ trên đường rất trơn, không có người đi với ngài, lỡ như gặp chuyện thì sao?" Lăng Nhược Hi nhảy nhảy, sau đó bật cười nói: "Em xem ta khỏe mạnh hoạt bát, xảy ra chuyện gì được chứ! Ta đi dạo hít thở không khí một mình, em đừng có đi theo đó, biết chưa?" Tuy rằng Thu Cúc cảm thấy lạ nhưng vẫn gật đầu, có chút bực bội nói: "Vâng, nô tỳ tuân lệnh." Lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu, vươn tay vuốt tóc Thu Cúc, thấp giọng nói: "Ngoan, chút nữa về, hái cành hoa mai cho em!" Vừa nói, Lăng Nhược Hi vừa sải bước ra ngoài, đi tới sân sau, ngắm từng cụm mai đỏ rực rỡ, tâm trạng trong nháy mắt thoải mái hơn không ít, vừa đi, vừa nhẹ ngủi hương hoa mai trong không khí. "Khoảng thời gian này Tam tiểu thư gây chuyện long trời lỡ đất, bây giờ ngược lại có rảnh rỗi ở đây ngắm mai, đúng là vui vẻ nhỉ!" Đúng lúc này, sau lưng Lăng Nhược Hi chợt truyền đến một giọng nam, trên căn bản không cần quay đầu lại, Lăng Nhược Hi đã biết người tới là ai, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, cau mày xoay người sang chỗ khác: "Đừng nói là Vương gia xem Lăng phủ chúng ta như hậu hoa viên của ngài thật đấy nhé?" Không biết tại sao, thấy nụ cười trên mặt Lăng Nhược Hi dần dần biến mất, trái tim của Bắc Đường Ngôn vậy mà cũng dần dần chùng xuống, có chút bực bội hỏi: "Sao vậy? Hình như Tam tiểu thư không chào đón Bổn vương lắm thì phải!" Lăng Nhược Hi tức giận liếc hắn: "Không phải Vương gia đến nói chuyện phiếm với Nhược Hi chứ?" Bắc Đường Ngôn cười nhạt: "Lần này Bổn vương tới, là để đòi nợ đấy!" "Nhược Hi lại không biết đã nợ Vương gia từ lúc nào?" Lăng Nhược Hi mở to hai mắt mờ mịt nhìn hắn, vẻ mặt vô tội, khiến người ta vô cùng thương tiếc. Tuy thừa biết Lăng Nhược Hi đang diễn kịch nhưng không hiểu vì sao Bắc Đường Ngôn vẫn cảm thấy đau lòng, bắc đắc dĩ lắc đầu, sau đó tiến về phía trước, nhẹ nhàng sờ mũi Lăng Nhược Hi, vừa cười vừa bảo: "Thật không ngờ rằng, Tam tiểu thư Lăng gia lại là một kẻ vong ân phụ nghĩa!" "Câu này của Vương gia, Nhược Hi không dám nhận!" Lăng Nhược Hi vì động tác thân mật của Bắc Đường Ngôn mà có chút mất tự nhiên, thầm đỏ mặt, lặng lẽ lui về sau một bước. Động tác nhỏ của Lăng Nhược Hi hiển nhiên không thoát khỏi mắt Bắc Đường Ngôn, vì vậy hắn cố ý như làm chuyện xấu, tiến lên một bước: "Không nhận nổi sao? Ta thấy Tam tiểu thư làm việc cũng coi như thuận bườm xuôi gió đó!" Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như là mũi dính mũi, Bắc Đường Ngôn vừa nói thế, hơi thở ấm áp lập tức phả lên lông mi Lăng Nhược Hi, Lăng Nhược Hi cảm thấy như có ngàn vạn con sâu nhỏ bò tới bò lui trên người minh, tê tê dại dại, cảm giác này khiến nàng rất bất an! Trực tiếp lui về sau một bước, sau đó có chút giận dỗi nhìn Bắc Đường Ngôn, tức giận nói: "Xin Vương gia tự trọng! Có chuyện gì, kính xin Vương gia nói thẳng!" Thấy Lăng Nhược Hi đề phòng mình như vậy, Bắc Đường Ngôn không còn tâm tư đùa giỡn, trực tiếp mở miệng nói: "Lần trước, ta đã ra sức bảo vệ tính mạng của Tam tiểu thư trước mặt Bắc Đường Cẩn, không phải là Tam tiểu thư quên rồi chứ?" Nghe thấy thế, Lăng Nhược Hi cảm thấy vô cùng buồn cười, vẻ mặt vô tội nhìn Bắc Đường Ngôn, cẩn thận nói: "Cẩn vương gia? Chẳng lẽ không phải vì lòng dạ Cẩn vương gia rộng lượng, không muốn so đo với một cô gái nhỏ nên mới tha cho Nhược Hi ư?" "Lăng Nhược Hi, nàng đang chơi xấu ta đúng không?" Bắc Đường Ngôn giận quá bật cười, nhìn dáng vẻ đương nhiên này của Lăng Nhược Hi, cảm thấy có chút buồn cười. "Vương gia nói đùa, Nhược Hi không dám, chỉ là chuyện này, Nhược Hi thật sự không biết gì cả!" Lăng Nhược Hi rất mặt dày, liều chết không nhận, dù sao chuyện này Bắc Đường Ngôn cũng không thể nói ra ngoài, vì vậy nàng mới yên tâm thoải mái như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]