Vốn dĩ Đức phi cố ý muốn để cho Lăng Nhược Hi thấy, cho nên nhìn dáng vẻ khóc thút thít của Bắc Đường Hoè, càng thêm đau lòng, vội vàng thay đổi ngữ điệu: "Hòe Nhi ngoan, Hoè Nhi không khóc nữa, không phải Mẫu phi hung dữ với Hoè Nhi, Mẫu phi thương Hoè Nhi nhất, được chưa?"
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Đức phi nương nương, Lăng Nhược Hi bỗng cảm thấy có chút chua xót, tuy rằng Bắc Đường Hoè tâm trí không bình thường, nhưng Đức phi luôn yêu thương hắn thật lòng. Còn nàng, nàng còn không thể làm nũng với mẫu thân của mình.
Lăng Nhược Hi nhắm mắt lại, ngăn cho bản thân mình không bật khóc, đi tới trước mặt Đức phi, nhẹ nhàng nói: "Nương nương đối xử thật tốt với Vương gia, khiến cho Nhược Hi vô cùng hâm mộ, muốn học đánh đàn cũng không phải việc gì khó, nếu Nhược Hi có thời gian, nhất định sẽ qua đây dạy cho Vương gia."
Đức phi nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy thì lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, bước lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Con cũng là đứa trẻ đáng thương, bổn cung đã nghe chuyện rồi, mẫu thân con chết sớm, phụ thân lại ở xa xôi ngàn dặm, chắc là đã chịu không ít thiệt thòi đúng không?"
Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi cũng cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vui sướng nói: "Nương nương hiểu lầm rồi, tuy rằng phụ mẫu thần nữ đều không ở bên cạnh thần nữ, nhưng đại bá mẫu đối xử với thần nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-quay-ve/1473584/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.