"Các ngươi cố gắng tiếp đãi tiểu tiện nhân này, ta qua đó xem thử có chuyện gì trước!" Tuy rằng trong lòng Liên Nhi sợ hãi nhưng cũng biết cái chết đáng sợ hơn, chỉ có thể bất chấp khó khăn, đi về phía lửa. Từ xa nhìn chỉ cảm thấy thế lửa rất lớn, nhưng sau khi vào rồi Liên Nhi mới phát hiện chẳng qua chỉ là mấy ngọn lửa nhỏ, cỏ khô dưới đất không vì nguyên nhân gì mà bốc cháy. Thở phảo nhẹ nhõm, nàng ta tiến lên cởi áo ngoài xuống định dập lửa, dàn xếp ổn thỏa. Đúng lúc này, Lăng Nhược Hi nhắm ngay thời cơ, lén lút đi vòng qua sau lưng Liên Nhi, sau đó giơ gậy gỗ trong tay, đập mạnh xuống! Liên Nhi chỉ cảm thấy gáy đau một trận, còn chưa kịp nhìn thấy là ai đánh úp mình thì đã hôn mê. Giờ phút này Thu Cúc bên kia cũng đã hấp hối, hai bà già thấy chuyện coi như đã xong, bắt đầu lo lắng cuối cùng bên phía Liên Nhi đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy căn bản không chú ý tới sống chết của Thu Cúc, ngược lại đi về phía Liên Nhi: "Liên Nhi cô nương? Người không sao chứ?" Lồng đèn giấy trong tay Liên Nhi nay đã rách mướp, trong bóng tối hai bà tử không thấy rõ rốt cục Liên Nhi có chuyện gì, chỉ thấy có một người nằm dưới đất, cảm thấy là lạ. Tiến lên phía trước, suýt chút nữa đã vấp phải Liên Nhi nằm dưới đất, hai người bối rối một trận, bắt đầu kêu to lên: "Có ai không! Người đâu mau tới đây! Có án mạng rồi! Có ai không?" Lăng Nhược Hi nấp trong chỗ tối, chẳng mảy may sợ hãi, trực tiếp ra tay đánh cả hai ngã xuống đất, sau đó ném gậy gỗ trong tay vào bụi cỏ bên cạnh, chạy như điên về hướng Thu Cúc. Thấy Thu Cúc nằm dưới đất đã không còn ra hình người, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy trái tim mình như đảng rỉ máu, nghiến chặt răng, cố hết sức ôm lấy Thu Cúc, có chút bối rối mà dùng tay áo lau gò má của Thu Cúc. Lúc này đầu óc của Thu Cúc đã mơ màng, nhưng nàng vẫn cảm giác được hơi thở của Lăng Nhược Hi, nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy tay của Lăng Nhược Hi, thoi thóp: "Tiểu thư, đại phu nhân không phải người tốt, người phải cẩn thận, Thu Cúc phúc bạc, e rằng phải đi trước một bước, không thể chăm sóc iểu thư thật tốt, thật sự là lỗi của Thu Cúc, tiểu thư, nhất định ngài phải đề phòng đại phu nhân, bà ta sẽ hại chết ngài!" Giọng nói của Thu Cúc ngắt quãng, nhưng Lăng Nhược Hi lại nghe được bên trong tràn đầy quan tâm và không đành lòng rời đi, trái tim vốn lạnh như băng lập tức ấm áp, ôm Thu Cúc thật chặt, giọng nói trở nên hơi run rẩy: "Nha đầu ngốc, em cố chịu, nhất định em phải cố gắng! Ta sẽ cứu em! Sau này ta sẽ bảo vệ các em thật tốt!" Sống lại một đời, Lăng Nhược Hi đã không còn là địch nữ tam phòng vâng vâng dạ dạ ngày xưa từ lâu, kiếp này, Lăng Nhược Hi biến thành ma quỷ, nếu ngay cả nha hoàn thiếp thân của mình cũng không bảo vệ được thì làm sao đấu đến cùng với những kẻ ăn tươi nuốt sống kia? Sân sau ồn ào nhao nhao, sắc mặt đại phu nhân rất khó coi, đúng lúc này, tâm phúc bên cạnh tiến lên, hơi bối rối: "Phu nhân, không xong rồi, Ngự sử đại nhân đến!" Trong lòng đại phu nhân hoảng hốt, có chút luống cuống, hơi nhíu mày, không nhịn được nói: "Đang yên đang lành, ông ta tới làm gì?" "Nô tài cũng không rõ lắm, hình như là bảo sân sau có án mạng, Triệu đại nhân tới là để tra án đấy!" Bà tử tâm phút có chút bận tâm nhìn đại phu nhân, chuyện tối nay, có phải là truyền ra ngoài rồi không? Tâm tư của đại phu nhân hiển nhiên sâu hơn người hầu một chút, chỉ là một con nha hoàn, còn là người hầu của Lăng phủ bọn họ, cho dù có chết, người như Triệu Thiên Bình hẳn sẽ không xuất hiện, chẳng lẽ trong chuyện này còn có hiểu lầm gì sao? Nghĩ tới đây, đại phu nhân nghiêm mặt, thản nhiên nói: "Nếu Triệu đại nhân đã muốn tra, tất nhiên chúng ta không thể ngăn cản rồi! Thông báo với sân trước, tiếp đãi cho tốt!" Vừa dứt lời, một tiểu nha hoàn mặc đồ đỏ vội vàng hấp tấp chạy vào: "Phu nhân, không xong rồi, sân sau đã có chuyện, ngài mau đi xem thử đi!" Bây giờ đại phu nhân cả ý muốn giết người cũng có, Lăng Nhược Hi này đúng là sao chổi, chỉ mới vào phủ một ngày mà phiền phức đã xuất hiện hết lần này đến lần khác. "Có chuyện gì?" Khuôn mặt tiểu nha hoàn đỏ bừng, hơi ấp úng ỡm ờ: "Liên Nhi tỷ tỷ, nàng.. nàng.. Tóm lại, xin phu nhân ra sau viện nhìn thử!" Nhớ tới cảnh tượng khó coi lúc nãy, tiểu nha đầu đã cảm thấy có chút khó mở miệng! Đại phu nhân thấy đầu mình ong ong, nhưng vẫn giữ thể diện, đi về phía sân sau, thế nhưng, đại phu nhân vừa đến sân sau đã hối hận, nếu hồi nãy biết rõ là cảnh tượng như vậy, nhất định đại phu nhân sẽ viện cớ bệnh không tới! Nhìn quần lót nam nữ rơi lả tả dưới đất, còn có mấy thứ dương v*t giả chỉ có quả phụ mới dùng lẫn lộn bên trong, đại phu nhân cảm thấy mắt tối sầm lại, muốn tìm một chỗ đâm đầu chết! Bà ta lập tức nổi trận lôi đình hét lên: "Cuối cùng chuyện này là sao?" Lúc này Lăng Nhược Hi đã cùng Mai Hương rời khỏi nơi thị phi này, Triệu đại nhân đến, nhìn thấy tất cả mọi thứ ở đây là đủ rồi, dù sao bây giờ nàng vẫn là một cô gái chưa chồng, chuyện như vậy nếu nàng có mặt sẽ hơi bất tiện! Dìu Thu Cúc hơi thở đã mong manh, bước chân của Lăng Nhược Hi vội vàng, thừa dịp rối ren trở về phòng của mình, Mai Hương thấy hai người bước tới, nhất là thấy Thu Cúc thương tích đầy người, sắc mặt thay đổi hẳn: "Tiểu thư? Ngài không sao chứ?" Bây giờ Lăng Nhược Hi lạnh cả người, nhưng gương mặt còn lạnh hơn, ngồi xuống, thản nhiên nói: "Ta không sao, em đừng lo." Sao Mai Hương có thể yên tâm được, thấy hai tay Lăng Nhược Hi hơi run rẩy lập tức đỏ mắt, xoay người định lấy lò sưởi tới sưởi ấm, nhưng lại nhớ ra lúc chiều sau khi nàng trở về viện sau tìm bọn họ đòi lò sưởi còn bị người ta châm chọc một trận. Nhìn căn phòng rỗng tuếch, lòng Mai Hương vô cùng đau đớn, cổ họng khản đặc, buồn bã nói: "Đại phu nhân thật quá đáng, từ khi phu nhân qua đời bọn họ liền chẳng thèm quan tâm tiểu thư, cố ý muốn để tiểu thư tự sinh tự diệt, sớm biết như thế, sao phu nhân lại nhẫn tâm cứ vậy mà để lại một mình tiểu thư trên đời chịu khổ!" Lăng Nhược Hi nhẹ vỗ tay Mai Hương, sau đó rót cho mình một ly trà lạnh buốt, thản nhiên nói: "Không khổ, từ nay về sau, thứ nên có, ta cũng sẽ có!" Lúc này Thu Cúc đã khôi phục một chút sức lực, rưng rưng nước mắt nhìn Lăng Nhược Hi, nghẹn ngào bảo: "Tất cả là lỗi của em, là nô tỳ không tốt, nô tỳ chỉ làm liên lụy tiểu thư, chẳng thà chết đi cho xong!" Lăng Nhược Hi cười hôn hòa, kéo tay Mai Hương Thu Cúc, dịu dàng nói: "Nhiều năm như vậy, hai em không rời ta nửa bước, cho dù là tất cả mọi người trên đời đáng chết, hai em cũng phải sống thật tốt, yên tâm đi, tiểu thư nhà các em bây giờ đã không còn là cô gái vô dùng trước kia nữa, ta sẽ che chở các em cẩn thận, tin ta, được không nào?" Không hiểu vì sao, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lăng Nhược Hi thế mà lại cho bọn họ sức mạnh to lớn, vành mắt hai người ửng đỏ, gật đầu thật mạnh: "Vâng! Bọn em tin tiểu thư!" Bấy giờ Lăng Nhược Hi mới thỏa mãn cười, sau đó nghiêm túc nói: "Hai em nhớ rõ, cho dù là ai hỏi gì cũng phải nói tối nay trừ Thu Cúc ra thì không có ai ra ngoài, biết chưa?" Tuy rằng hai tiểu nha hoàn không biết sao Lăng Nhược Hi lại nói vậy nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu. Bên phía đại phu nhân bây giờ đã không che giấu được nữa, chỉ có thể dẫn Triệu Thiên Bình và cả Kinh Triệu Doãn kia cùng tới chỗ của lão phu nhân, chuyện này, e rằng mọi người đều biết cả rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]