“Vũ. . . ” Hàn Độc Cổ đưa tay đặt trên vai Yến Vũ Không.
Yến Vũ Không vừa nghe đến thanh âm của hắn, lập tức sợ tới mức quay đầu lại, nhìn thấy người kia vẫn như cũ, khuôn mặt anh tuấn tiếu phi tiếu, thần khí đắc ý làm người ta trông mà ghét.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Yến Vũ Không ngạc nhiên hỏi.
Hàn Độc Cổ thoải mái cười: “Tục ngữ nói, có tiền có thể sai quỷ dùng ma, ta thật dễ dàng vào được. ”
“Ngươi cá tính hạ lưu vẫn không chịu thay đổi. ”
Yến Vũ Không mắng tuy có chút khó nghe nhưng lại khiến Hàn Độc Cổ vui cười ha hả, cười xong lại tiến bên tai Yến Vũ Không cắn nhẹ.
“Ta nghĩ đến ngươi, nghĩ đến ngủ đều không được ! Ban ngày gặp mặt, chỉ đơn thuần bàn chuyện làm ăn, nhìn ngươi, xem được mà ăn không được, lòng ta ngứa ngáy khó nhịn a!” hai tay mờ ám ở trên vai Yến Vũ Không không ngừng xoa nắn.
Yến Vũ Không khắp mặt ửng hồng, biết rõ hắn dùng lời nói tiểu nhân để lấy lòng chứ cũng không thật sự để y vào lòng, nhưng vẫn bị lời ngon tiếng ngọt thuần phục.
Ban ngày khi cùng Hàn Độc Cổ đi chào hỏi thương nhân, đã chứng kiến hắn phản ứng mau lẹ, nói chuyện cũng có thể làm người động tâm thật đúng là có tài ăn nói.
“Đi thôi, ta mang ngươi đến nơi khác chơi. ”
Tay bị dắt đi, Yến Vũ Không trong đầu một mảnh mê mang, dưới chân tựa như vô lực, hoang mang bước theo Hàn Độc Cổ ra cửa.
Ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-no-tai/122120/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.